Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 648 - Chương 648: Thu Hoạch Rất Nhiều (1)

Chương 648: Thu hoạch rất nhiều (1) Chương 648: Thu hoạch rất nhiều (1)

Hơn nữa người trước kia khúm núm, sau khi giết người, lá gan cũng lớn hơn rất nhiều, cả người tràn ngập dã tính hung hãn.

Cho nên Lưu Tráng lo lắng nữ nhân sẽ kích thích đám chó này, xảy ra một ít chuyện không tốt.

“Ức hiếp nữ nhân nhà mình không phải binh, đó là phỉ.”

Tô Ngọc Ninh nói với đô úy Lưu Tráng: “Ta tin tưởng quan binh của chúng ta đều là người tốt bảo cảnh an dân, không phải đám đạo tặc không chuyện ác nào không làm kia.”

“Các ngươi ở phía trước đánh trận chém giết, chúng ta những nữ nhân này không thể giúp được gì, cho nên chỉ có thể làm một ít việc đun nước nấu cơm.”

“Hôm nay các ngươi đánh trận xong, bụng khẳng định cũng đói rồi, cho nên chúng ta đưa cho các ngươi một ít nước trà đồ ăn.”

Đô úy Lưu Tráng nhìn những người phụ nữ kia phía sau Tô Ngọc Ninh, gật gật đầu.

Bọn họ chém giết trên chiến trường, thể lực tiêu hao quả thật rất lớn.

Bây giờ vừa mệt vừa khát, nhưng chiến sự vừa kết thúc, bọn họ nhiều người như vậy, muốn đợi hỏa đầu binh làm xong đồ ăn, nhắm chừng còn cần một hai canh giờ.

“Đa tạ Tô cô nương.”

Lưu Tráng cam đoan với Tô Ngọc Ninh: “Tô cô nương yên tâm, ai dám động tay động chân, lão tử tự mình chặt tay bọn hắn!”

Đô úy Lưu Tráng sau đó trở về đội ngũ.

“Các huynh đệ!”

“Chúng ta đánh bại phản quân, bảo vệ phụ lão hương thân Tứ Thủy huyện không bị phản quân ức hiếp!”

“Bây giờ Tô cô nương cùng người thân gia quyến của chúng ta biết được chúng ta đánh thắng trận, đưa đồ ăn thức uống cho chúng ta, các ngươi có vui hay không!” Thanh âm Lưu Tráng của truyền ra xa xa.

“Hay!”

“Vui!”

“...”

Các tướng sĩ bùng nổ tiếng hoan hô.

“Chúng ta là Trấn Sơn doanh, chúng ta là binh, không phải phỉ!”

“Chúng ta phải tuân thủ quy củ trong quân, đừng làm những chuyện mất mặt kia!”

“Tô cô nương bọn họ đều là người thân huynh đệ nhà chúng ta, đều thành thật một chút cho lão tử!”

“Nếu ai dám đùa giỡn các nàng, ức hiếp các nàng, động tay động chân, mất mặt Trấn Sơn doanh chúng ta, lão tử sẽ không dễ dãi tha cho đâu!”

Bọn Lưu Tráng đám quân quan này sau khi cảnh cáo một phen các tướng sĩ, lúc này mới bảo bọn họ xếp hàng, lần lượt tiến lên nhận đồ ăn.

Trấn Sơn doanh trước giờ kỷ luật trong quân tương đối nghiêm khắc, cho nên các tướng sĩ biết trái với kỷ luật, hậu quả nghiêm trọng, cho nên cũng nghe lời.

“Đa tạ Tô cô nương!”

“Đa tạ Tô cô nương!”

“...”

Bọn họ lần lượt từ trong tay Tô Ngọc Ninh lĩnh một bát cháo loãng, một miếng bánh ngũ cốc, mỗi người đều hướng về Tô Ngọc Ninh nói lời cảm tạ, không dám làm bậy.

“Các ngươi đánh thắng trận, tốt lắm, không đủ lại đến lấy.”

“Các ngươi là anh hùng bảo vệ Tứ Thủy huyện!”

“...”

Tô Ngọc Ninh bên hông buộc tạp dề, tự mình phát bánh ngũ cốc cho các tướng sĩ xếp hàng, đồng thời khen các tướng sĩ anh dũng.

Các tướng sĩ đắc thắng sau khi nghe được bọn Tô Ngọc Ninh khen, ai cũng ưỡn lưng càng thẳng hơn, vẻ mặt đầy kiêu ngạo cùng tự hào.

Trong lòng bọn họ tràn lên cảm giác khó nói, đột nhiên cảm thấy mình đánh bại phản quân, đó là một chuyện vô cùng quang vinh.

Các binh sĩ lúc trước còn muốn đùa giỡn nữ nhân một phen, giờ phút này tà niệm trong lòng không còn sót lại chút gì.

Bọn họ biểu hiện cung kính hơn bất cứ ai khác, sợ mình làm mất mặt Trấn Sơn doanh, hủy hình tượng anh dũng tốt đẹp của mình.



Tô Ngọc Ninh tự mình dẫn theo mấy trăm nữ nhân tham dự đến trong hành động phía sau trận chiến.

Các nàng bưng trà đưa nước cho các tướng sĩ sau khi thắng lợi, hỗ trợ cứu trợ cùng chiếu cố tướng sĩ bị thương, thắng được một đám tướng sĩ đặc biệt hảo cảm.

Đặc biệt rất nhiều tướng sĩ bị thương được chiếu cố thích đáng tương đối cẩn thận, bọn họ không có nỗi lo ở sau.

Bọn họ thân thiết gọi các nữ nhân bận rộn ở trên chiến trường này là Bồ Tát sống.

“Tô cô nương, các ngươi cũng bận rộn hơn nửa ngày rồi.”

Lúc đêm khuya, đô úy đội quân nhu Trần Kim Thủy khuyên bảo Tô Ngọc Ninh: “Các ngươi đi về nghỉ ngơi trước đi, những việc kế tiếp đều giao cho chúng ta.”

Tô Ngọc Ninh lau mồ hôi trên trán, cũng cảm thấy mình có chút mỏi mệt.

Nàng dẫn theo một đám nữ nhân từ sau buổi trưa đã bắt đầu bận rộn, ngay cả một ngụm nước cũng chưa kịp uống.

“Trần đô úy, vậy ta liền dẫn các nàng trở về.”

Tô Ngọc Ninh cũng không kiên trì nữa, lập tức đồng ý đề nghị của đô úy Trần Kim Thủy.

“Trần đô úy, trong những tù binh này rất nhiều người cũng đều là bị ép, bọn họ cũng không phải toàn là người xấu.”

Ở trước khi đi, Tô Ngọc Ninh dặn dò Trần Kim Thủy: “Ta vừa rồi nhìn thấy có người đánh tù binh, ta cảm thấy như vậy không ổn, như vậy ngược lại kích thích bọn họ phản kháng.”

“Tuy tạm thời không cho bọn họ ăn cơm, ta đề nghị cho bọn họ một ít nước uống, không thể ngược đãi bọn họ.”

“Bọn họ rất nhiều người đều là bị mê hoặc mà đến, chỉ cần nói rõ đúng sai cho bọn họ, vậy bọn họ sẽ không đối địch với chúng ta nữa, nói không chừng còn có thể đầu nhập trong quân chúng ta đó.”

Tô Ngọc Ninh là người bên cạnh Trương Vân Xuyên, tuy chưa có danh phận gì, nhưng Trần Kim Thủy cũng không dám chậm trễ.
Bình Luận (0)
Comment