Chương 650: Ô danh hóa (1)
Chương 650: Ô danh hóa (1)
Đánh thắng trận, diệt hơn một vạn kẻ địch, đây chính là thắng lợi lớn trước nay chưa từng có, trên mặt mọi người đều treo nụ cười.
Trương Vân Xuyên vị tham tướng tạm quyền này sau khi ngồi xuống, các đô úy cũng theo thứ tự xoay người ngồi xuống.
“Quách Chính, ngươi nói một chút cho mọi người tình huống một lần này thương vong thu hoạch.”
Trương Vân Xuyên phân phó một thư lại đứng ở bên trái hắn.
Gã thư lại này vốn là một người đọc sách xuất thân nhà nghèo của Tứ Thủy huyện.
Hiện nay quan văn của Đông Nam Tiết Độ phủ hầu như đều bị người đọc sách xuất thân đại gia tộc lũng đoạn, người đọc sách nhà nghèo chỉ có thể ở nha môn làm thư lại hoặc làm tư thục tiên sinh cho người ta.
Tuy không thể leo đến vị trí cao hơn, nhưng so với cha ông bán mặt cho đất bán lưng cho trời cuộc sống tốt hơn chút, có mặt mũi hơn chút.
Chỉ là Quách Chính lăn lộn tương đối thê thảm.
Hắn đắc tội giáo dụ của Tứ Thủy huyện, dẫn tới hắn làm tư thục tiên sinh cũng không có tư cách, cho nên hắn chỉ có thể dựa vào viết thư cho người ta mưu sinh.
Bọn họ người đọc sách bực này, vẫn luôn xem thường võ phu thô bỉ.
Nhưng bất đắc dĩ là Quách Chính thật sự khốn cùng bất đắc chí, nghe nói trong quân Trương Vân Xuyên chiêu mộ thư lại, vì sống sót, chỉ có thể không để ý đồng nghiệp khinh rẻ trào phúng, đầu nhập đến dưới trướng Trương Vân Xuyên.
Hắn sau khi đến dưới trướng Trương Vân Xuyên, phát hiện trong binh nghiệp cũng không có không chịu nổi như người ngoài nói.
Trong quân cũng không phải đều là võ phu thô bỉ, trên dưới Trấn Sơn doanh đối với bọn họ những người đọc sách này vẫn là rất tôn trọng.
Đặc biệt đảm nhiệm thư lại trong quân, mỗi tháng đều có một lượng bạc thù lao, đủ để hắn nuôi sống bản thân cùng người một nhà, hắn rất hài lòng.
Quách Chính sau khi nghe xong Trương Vân Xuyên phân phó, khom người chắp tay với Trương Vân Xuyên cùng mọi người, lúc này mới chậm rãi mở miệng.
“Trận chiến này chém giết phản quân một ngàn năm trăm ba mươi tám người, bắt tù binh phản quân tám ngàn bốn trăm hai mươi mốt người, trong đó bao gồm thương binh nặng nhẹ hai ngàn hai trăm ba mươi người.”
“Thu được hai mươi bảy bộ lân giáp (giáp ghép từ những miếng vảy), ba bộ tỏa tử giáp (giáp làm từ những vòng nhỏ ghép lại), bốn ngàn ba trăm năm mươi mốt bộ giáp da, ba trăm hai mươi cây trường cung...”
Đông Nam Tiết Độ phủ là một trong những địa khu giàu có nhất vương triều Đại Chu, cho nên trang bị trong Tuần Phòng quân cũng rất tốt.
Đặc biệt Chấn Võ doanh ban đầu chính là bộ đội đích hệ Cố Nhất Chu, bọn họ tỷ lệ phân phối giáp là rất cao.
Trừ về sau chiêu mộ tân binh phát vũ khí tương đối đơn sơ, lão binh lúc trước rất nhiều người đều có giáp da phòng thân.
So với Trấn Sơn doanh nghèo rách mùng tơi mà nói, Chấn Võ doanh quả thực chính là đại tài chủ.
Chỉ là hôm nay Chấn Võ doanh bị tiêu diệt, lượng lớn vũ khí trang bị rơi hết vào trong tay Trương Vân Xuyên.
Những vũ khí trang bị này đủ để bọn họ súng bắn chim hóa thành pháo, tăng lên rất nhiều sức chiến đấu của bọn họ.
…
Quách Chính vị thư lại trong quân này hướng mọi người thông báo chi tiết thương vong trên chiến trường, thu được tình huống, để trong lòng bọn họ có con số.
Các quân quan cấp đô úy Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh đều lộ ra nụ cười trên mặt, tỏ ra rất vui vẻ.
Bọn họ hai doanh liên thủ, chiến một trận tiêu diệt hết hơn vạn phản quân, đây chính là một trận thắng lớn trước nay chưa từng có, trong lòng bọn họ đều rất tự hào.
Đợi sau khi thư lại Quách Chính nói xong, khép lại quyển sổ trong tay, Trương Vân Xuyên lúc này mới lại mở miệng.
“Một trận này huynh đệ Trấn Sơn doanh biểu hiện rất anh dũng, hung hãn không sợ chết, không làm lão tử mất mặt.”
Ánh mắt Trương Vân Xuyên đảo qua trên thân đám người Đổng Lương Thần, Lưu Tráng, bọn họ đều ngồi thẳng, trên mặt là nét kiêu ngạo khó có thể che giấu.
“Đương nhiên, huynh đệ Phi Báo doanh cũng đánh rất tốt.”
Trương Vân Xuyên tiếp tục mở miệng nói: “Nếu là không có huynh đệ Phi Báo doanh kịp thời đến chiến trường tham chiến, Trấn Sơn doanh nhắm chừng phải thương vong càng nhiều huynh đệ hơn, mới có thể đánh bại phản quân.”
Trương Vân Xuyên gõ gõ bàn, nói: “Cho nên một lần này chúng ta có thể lấy được toàn thắng, cũng không phải công lao của một người nào đó.”
“Đây là công lao của toàn thể tướng sĩ Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh ta.”
Trương Vân Xuyên cũng chưa bởi vì trước đây từng có xung đột với Phi Báo doanh liền nặng bên này nhẹ bên kia, cũng trước mặt mọi người khen các tướng sĩ Phi Báo doanh.
“Trận này đánh xong, kế tiếp chính là phong thưởng.”
Trương Vân Xuyên tiếp tục nói: “Quy củ của ta rất đơn giản, có công tất thưởng, có tội tất phạt.”
Thi thố thưởng phạt cần thiết, là thủ đoạn đề cao sức ngưng tụ cùng sức chiến đấu của quân đội.
Trương Vân Xuyên tự nhiên cũng biết đạo lý này.
Hắn hy vọng thông qua thăng quan ban thưởng, ở trong quân xây dựng ra một loại bầu không khí dám đánh dám giết.
Để toàn bộ tướng sĩ đều rõ, chỉ cần bọn họ nghe lệnh, cố gắng giết địch, vậy bọn họ có thể đạt được thăng quan ban thưởng, có thể thay đổi vận mệnh của mình.
Như vậy, chỉ cần mỗi người dám chiến không sợ chết, sức chiến đấu của bọn họ một mũi quân đội này chính là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.