Chương 653: Đại thắng (2)
Chương 653: Đại thắng (2)
Nhưng sơn tặc chưa tiêu diệt, đô đốc Cố Nhất Chu dưới trướng ngược lại phản loạn.
Hắn bị làm cho mặt xám mày tro, còn bị Tiết Độ sứ trước mặt mọi người mắng một trận, trong lòng hắn cũng nghẹn khuất.
Nếu không xem ở trên mặt mũi lão cha hắn Lê Hàn Thu, hắn nhắm chừng đô đốc Tuần Phòng quân này cũng không làm nổi, tiền đồ tốt đẹp cũng phải hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Cho nên hắn bây giờ trong lòng sốt ruột.
Hắn bức thiết cần một trận thắng lợi đi hướng về Tiết Độ phủ sửa lại tiếng tăm cho mình, chứng minh năng lực của mình.
Thuận tiện đi bịt mồm những kẻ nói ra nói vào!
“Báo!”
Khi Lê Tử Quân ở trong trung quân đại trướng của Phi Hổ doanh răn dạy Chu Hào cùng Dương Chấn Bình, bên ngoài vang lên tiếng của thân vệ.
“Có chuyện gì?”
“Đại nhân, Trấn Sơn doanh báo tin thắng trận!”
“Hả?”
Nghe được lời này, bọn Lê Tử Quân đều đồng loạt sửng sốt.
“Vào đi.”
“Rõ!”
Thân vệ lên tiếng, dẫn Trấn Sơn doanh thập trưởng Tống Điền phụ trách báo tin thắng trận đi vào.
“Trấn Sơn doanh thân vệ đội thập trưởng Tống Điền, ra mắt Lê đại nhân cùng các vị đại nhân.”
Tống Điền là thân vệ thập trưởng của Trương Vân Xuyên, hắn là từng gặp Lê Tử Quân.
Tiến vào trong trung quân đại trướng, hắn không kiêu không nịnh hướng mọi người chắp tay ôm quyền hành lễ.
“Ừm.”
Lê Tử Quân gật gật đầu.
“Nghe nói ngươi là đến báo tin thắng trận, có tin báo thắng lợi gì, nói đi.”
Lê Tử Quân thu hồi cái chân bị thương mình đặt trên ghế, vẻ mặt đầy uy nghiêm nhìn về phía Tống Điền.
“Lê đại nhân, tham tướng đại nhân của chúng ta thống soái Trấn Sơn doanh, Phi Hổ doanh, tiêu diệt hết bộ đội sở thuộc phản quân Nhạc Định Sơn chui vào cảnh nội Tứ Thủy huyện, hơn một vạn người...”
“Đợi một chút, ngươi nói cái gì? !”
Lê Tử Quân kinh ngạc vài giây, lập tức kêu Tống Điền dừng lại.
“Ngươi nói các ngươi tiêu diệt hơn một vạn phản quân? ?” Trên mặt Lê Tử Quân tràn đầy không dám tin.
Nhóm nhỏ phản quân lẻn đến cảnh nội Tứ Thủy huyện, Tứ Dương huyện, Lê Tử Quân là biết.
Dù sao Trương Vân Xuyên ngay lập tức hướng hắn bẩm báo.
Hắn chuẩn bị ở sau khi an bài xong chuyện diệt phỉ cảnh nội Ninh Dương phủ, liền tự mình đi Tứ Thủy huyện tọa trấn chỉ huy.
Nhưng bây giờ nghe nói Trương Đại Lang thế mà tiêu diệt hơn một vạn phản quân, điều này làm hắn có chút ngây dại.
“Báo cáo láo quân công là phải rơi đầu.”
Tham tướng Chu Hào cũng không tin Trương Vân Xuyên có thể chiến một trận tiêu diệt hơn một vạn phản quân.
Dù sao phản quân cũng không phải kẻ ngốc, có thể đứng ở nơi đó cho ngươi chém?
Hơn nữa, Trấn Sơn doanh dưới trướng Trương Đại Lang bộ dáng thế nào, hắn cũng không phải không biết.
Trấn Sơn doanh ở trong danh sách chiến đấu của Tuần Phòng quân, sức chiến đấu là đội sổ.
Đối phó sơn tặc còn được, gặp được lượng lớn phản quân, bọn họ có thể bảo vệ được Tứ Thủy huyện đã không tệ rồi, còn diệt địch?
Nói giỡn à!
Trong lòng giáo úy Phi Hổ doanh Dương Chấn Bình tuy chấn kinh, lại chưa phát biểu ý kiến.
Trương Đại Lang từng là người từ Phi Hổ doanh của hắn đi ra, hắn là nhìn Trương Đại Lang từng bước một tấn thăng lên, bây giờ chức vị đã vượt qua mình.
Nếu là người khác giết địch một vạn, hắn không tin.
Nhưng nếu là Trương Đại Lang, hắn ngược lại cảm thấy có khả năng.
Dù sao kẻ này vận khí trước giờ không tệ.
“Lê đại nhân, thuộc hạ không dám báo cáo láo quân công.”
Tống Điền mang một phần báo cáo chi tiết chiến tổn của hai bên hai tay trình cho Lê Tử Quân.
Lê Tử Quân nửa tin nửa ngờ tiếp nhận báo cáo chi tiết đại chiến, càng đọc càng chấn động.
“Ha ha ha ha!”
“Ha ha ha ha!”
Lê Tử Quân sau khi xem xong báo cáo chi tiết, cười ha ha, kích động tới mức muốn đứng dậy.
“Ai u!”
Nhưng chân hắn bị thương chưa khỏi, sau đó lại đặt mông ngồi trở lại ghế.
Chu Hào cùng Dương Chấn Bình thấy Lê Tử Quân thất thố như thế, cũng vẻ mặt đầy kinh ngạc.
“Tốt, tốt lắm!”
“Trương Đại Lang không hổ là một viên hổ tướng của Tuần Phòng quân ta!”
Cái gọi là nói miệng không bằng chứng.
Đối mặt báo cáo chi tiết chiến trường đóng dấu đại ấn, Lê Tử Quân cảm thấy Trương Đại Lang còn chưa to gan đi làm giả như vậy.
Cái này nếu làm giả, vậy thật sự sẽ hủy diệt tiền đồ.
“Tiêu diệt hơn một vạn phản quân, bắt sống hơn tám ngàn người, đại thắng, đây là đại thắng nha!”
Lê Tử Quân rất vui vẻ, hắn đưa báo cáo cho Chu Hào cùng Dương Chấn Bình.
“Các ngươi nhìn xem, Trương Đại Lang người ta đánh cho hơn vạn phản quân hoa rơi nước chảy, các ngươi lại ngay cả vẻn vẹn vài tên sơn tặc cũng không tiêu diệt được, đây là chênh lệch, chênh lệch đó!”
Tham tướng Chu Hào và Dương Chấn Bình lấy báo cáo xem, kinh ngạc tới mức trợn mắt há hốc mồm.
Trong này ghi lại chi tiết tình hình phản quân xâm nhập như thế nào, nội quỷ huyện lệnh nội ứng ngoại hợp như thế nào, bọn họ chém giết đẫm máu, tiêu diệt hết phản quân như thế nào.
Thậm chí mang tình huống chiến tổn của bọn họ cũng lần lượt liệt kê, quả thực quá chân thực rồi.
“Cái này, cái này...
Tham tướng Chu Hào đối mặt Trương Vân Xuyên bên này đại thắng, hắn có chút xấu hổ vô cùng.
Quả nhiên là người so với người tức chết người.
Bọn họ bị sơn tặc đùa giỡn xoay vòng vòng, người ta đối mặt hoàn cảnh phức tạp, trấn định tự nhiên, tiêu diệt hơn vạn phản quân.