Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 656 - Chương 656: Xem Lễ

Chương 656: Xem lễ Chương 656: Xem lễ

Ngoài Tứ Thủy huyện thành ánh nắng sáng ngời, tinh kỳ tung bay.

Tướng sĩ Trấn Sơn doanh cùng Phi Báo doanh sau khi ăn sáng, liền tập kết đến đất trống ngoài thành, chuẩn bị tham gia đại hội phong thưởng.

Tướng sĩ xếp thành đội đến bên ngoài Tứ Thủy huyện thành, bọn họ ngay ngắn có trật tự, quân dung chỉnh tề.

Dân chúng Tứ Thủy huyện vây xem cũng vây nơi này hắt nước cũng không lọt.

Trấn Sơn doanh dưới trướng Trương Vân Xuyên ở Tứ Thủy huyện kỷ luật nghiêm minh, không mảy may tơ hào, cho nên danh tiếng của bọn họ là tương đối tốt.

Dân chúng Tứ Thủy huyện không sợ binh như hổ nữa, ngược lại đặc biệt thân cận đối với các tướng sĩ này.

Dù sao nếu không có các tướng sĩ này chém giết đẫm máu, vậy Tứ Thủy huyện một khi bị phản quân công phá, bọn họ chỉ sợ không chỉ tổn thất tiền tài, nói không chừng mạng nhỏ cũng không còn.

Đại cô nương tiểu tức phụ trong dân chúng, người người đứng ở trong đám người, kiễng chân, nhìn các tướng sĩ đứng thẳng tắp kia, cười tươi như hoa.

“Nha đầu, ngươi xem người kia, người kia bộ dạng thật tuấn tú.”

Có chị dâu trẻ thấy huynh đệ Trấn Sơn doanh tuấn tú, ánh mắt liên tiếp nhìn ngó về bên đó, nụ cười tràn ra cả ánh mắt.

“Chỉ bộ dạng tuấn tú có ích gì.” Đại cô nương nhăn nhó nói: “Ta thấy người nọ bên cạnh hắn bộ dạng khỏe mạnh rất tốt, cày ruộng trồng hoa màu khẳng định có sức.”

“Vậy ta lát nữa đi hỏi thăm một chút, hắn là doanh nào.”

Người chị dâu cười hì hì nói: “Hỏi một chút người ta lấy vợ chưa...”

“Tẩu tử, tẩu hỏi thăm cái này làm gì?”

“Tìm nam nhân cho muội đó.”

Người chị dâu trẻ cười nói: “Muội cũng là đại cô nương rồi, cũng nên tìm một nhà chồng tốt.”

“Quân gia Trấn Sơn doanh này ai cũng bộ dạng đoan chính, nhìn qua cũng đều trẻ tuổi, hơn nữa mỗi tháng còn có quân lương có thể nhận.”

“Nếu lập công lao, vậy về sau cũng là quan rồi, muội chính là quan thái thái.”

Sau khi nghe được tiểu tẩu tử nói, đại cô nương nhất thời mặt đỏ bừng.

“Muội không muốn lấy chồng đâu.”

Đại cô nương kéo góc áo của mình, khóe mắt lại đang liếc về phía tướng sĩ Trấn Sơn doanh trong đội ngũ.

“Không lấy chồng sao được.” Tiểu tẩu tử kéo đại cô nương, cười hì hì nói: “Người bộ dạng khỏe mạnh kia phải không, lát nữa tẩu tử liền hỏi thăm giúp muội.”

“Tẩu tử, tẩu nói nữa muội mặc kệ đấy.”

“Ai da, thẹn thùng gì chứ.”

“...”

Tướng sĩ Trấn Sơn doanh ở Tứ Thủy huyện danh tiếng tốt, bọn họ đãi ngộ tốt, tác phong tốt.

Cho nên bọn họ cũng thành miếng bánh thơm ngon trong mắt dân chúng Tứ Thủy huyện, cảm thấy nếu có thể từ trong đó chọn mấy người làm con rể là không tệ.

Trừ đại cô nương tiểu tức phụ, rất nhiều người lớn tuổi cũng đều đang tính toán, tìm một chàng rể hiền cho khuê nữ nhà mình.

Tướng sĩ Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh trong đội ngũ nhìn thấy chung quanh dân chúng vô giúp vui nhiều, hơn nữa có rất nhiều đại cô nương tiểu tức phụ.

Bọn họ ai cũng ngẩng đầu ưỡn ngực, đứng thẳng tắp, muốn triển lộ ra một mặt tốt nhất của mình.

Trương Vân Xuyên vị tham tướng tạm quyền này ở dưới một đám quan quân vây quanh, cưỡi con ngựa cao lớn dọc theo con đường ra khỏi thành.

Trên đầu tường đã đứng đầy quan to hiển quý cùng với đại biểu dân chúng Tứ Thủy huyện, bọn họ nhìn thấy đoàn người Trương Vân Xuyên xuất hiện ở đầu phố, ùn ùn đứng lên hoan hô.

Tô Ngọc Ninh đứng ở trước lỗ châu mai.

Nhìn thấy Trương Vân Xuyên cưỡi con ngựa cao lớn, giáp trụ toàn thân, khoác chiến bào, lông mày Tô Ngọc Ninh như vầng trăng non.

“Người nhờ quần áo ngựa nhờ yên, thật không ngờ tham tướng đại nhân của chúng ta ăn mặc cũng ra dáng đấy, so với đám thư sinh yếu ớt kia đẹp hơn nhiều.”

Tô Ngọc Ninh đứng ở đầu tường, bắt đầu bình luận như thật.

“Tiểu thư, Trương đại nhân này từ khi nào biến thành tham tướng đại nhân nhà chúng ta rồi nha.” Nha hoàn Xuân Lan ở một bên che miệng cười.

“Ngươi con nhỏ này, muốn bị thu thập phải không?”

Tô Ngọc Ninh nói xong, đưa tay muốn đi cù Xuân Lan, bị Xuân Lan cười né tránh.

“Tiểu thư, ta thấy tham tướng đại nhân rất có ý tứ đối với ngươi...”

“Ừm?”

Tô Ngọc Ninh nghe vậy, trừng mắt nhìn Xuân Lan một cái, trở nên có chút nghiêm khắc.

“Ồ, ta không nói nữa.”

Xuân Lan liếc thấy người chung quanh nhìn về phía bọn họ, thè lưỡi, dừng đùa cợt.

Trầm mặc một lúc, Tô Ngọc Ninh từ trên người Trương Vân Xuyên xuyên qua lỗ cổng thành thu hồi ánh mắt.

Nàng nhìn thấy Xuân Lan nhu thuận đứng ở một bên, mở miệng hỏi: “Nghe nói Lý Dương hôm qua tặng bánh ngọt cho ngươi?”

Xuân Lan nghe vậy, lập tức ngẩn ra, sau đó sợ hãi khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

“Tiểu thư, ta không nhận.”

Xuân Lan có chút co quắp bất an nói: “Nhưng, nhưng mà hắn cứ cố nhét cho ta.”

Xuân Lan làm nha hoàn của Tô Ngọc Ninh, trên thực tế là nô bộc lúc trước Tô gia mua về, là không có bất cứ tự do nhân thân gì.

Tuy Tô Ngọc Ninh đối với nàng không tệ, đãi nàng tựa như chị em.

Nhưng trong lòng Xuân Lan rất rõ, kết hôn ai đều là theo tiểu thư nhà mình.

Về sau tiểu thư nhà mình nếu lập gia đình, mình nếu vận khí tốt, nói không chừng cần làm nha đầu thông phòng, đi theo cùng nhau hầu hạ cô gia (chàng rể).

“Lý Dương người ta tràn đầy ý tốt, tặng ngươi cứ nhận là được, ta lại không trách cứ ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment