Chương 662: Ép sự việc xuống (1)
Chương 662: Ép sự việc xuống (1)
Huống hồ Tôn Lôi ân oán rõ ràng, cũng chưa ra tay đối với bọn họ, chỉ là trả thù Ngô lão lục mà thôi.
Cho nên Tôn Lôi sau khi giết người chạy trốn, bọn họ những người này đều chưa ngăn trở.
Bọn họ biết, một khi ngăn trở, Tôn Lôi con thú bị nhốt này tuyệt đối sẽ cá chết lưới rách với bọn họ, bọn họ không đáng vì một tên Ngô lão lục, đặt bản thân vào.
“Con mẹ nó!”
Nhiếp Phương nhìn các huynh đệ không hé răng chung quanh, mắng: “Còn thất thần làm gì, lấy đồ đuổi theo!”
“Hắn nếu dám phản kháng, giết không tha!”
Một huynh đệ dưới trướng bị đồng đội giết, cái này cũng không phải là một chuyện nhỏ.
Nhiếp Phương tiếu quan này lập tức sẽ thăng đô úy, thậm chí Lưu Tráng từng tìm hắn nói chuyện riêng.
Bây giờ xảy ra một chuyện như vậy, tâm tính của hắn có chút bùng nổ.
Nhiếp Phương ra lệnh một tiếng, hơn trăm người trong một tiếu đều đồng loạt xuất động, bắt đầu lùng bắt Tôn Lôi đào tẩu.
Chẳng bao lâu, Tôn Lôi đã bị binh sĩ cảnh giới bên ngoài bắt được.
Hắn không có yêu bài cùng khẩu lệnh ra ngoài tự tiện trèo ra khỏi doanh địa, cho nên trực tiếp bị huynh đệ cảnh giới bên ngoài coi là đào binh.
“Mang hắn về!”
Nhiếp Phương cùng tiếu quan bộ đội cảnh giới là người quen, cho nên trực tiếp từ trong tay của gã đòi Tôn Lôi từ trong tay bọn họ.
“Sự việc ầm ĩ rồi.”
“Một khi chuyện mạo lĩnh quân công bị phát hiện, chúng ta đều phải gặp họa!”
Bây giờ chết người rồi, tâm tình Nhiếp Phương rất không ổn.
Hắn gọi đội quan Giáp đội đến trước mặt mình thấp giọng dặn dò: “Tôn Lôi không thể giữ lại người sống, sau khi mang về giết hắn đi, cứ nói hắn cầm đao còn muốn giết người.”
“Mặt khác, bảo người khác trong đội đều kín miệng chút, nếu ai dám nói lung tung, lão tử sẽ không dễ dàng bỏ qua!”
“Rõ!”
Đội quan Giáp đội cũng ý thức được, chuyện một lần này xử lý không tốt, bọn họ đều phải xong đời.
Bây giờ phải nhanh một chút bịt mồm huynh đệ trong đội, sau đó xử lý Tôn Lôi, làm một cái chết không đối chứng.
…
Đội quan Giáp đội sắc mặt âm trầm dẫn vài người áp giải Tôn Lôi về tới nơi bọn họ trú đóng.
“Tôn Lôi, ngươi con mẹ nó to gan lớn mật nha!”
Đội quan đưa tay tát vào mặt Tôn Lôi, hung tợn nói: “Ngươi thế mà dám giết Ngô lão lục, ta xem ngươi là chán sống rồi!”
Ngô lão lục là thân thích của đội quan Giáp đội.
Hắn vốn là muốn kiếm cho Ngô lão lục một phần quân công, bù vào thập trưởng.
Nhưng Tôn Lôi tên này không phục, thế mà cầm đao giết Ngô lão lục.
Bây giờ tiếu quan cũng đã có chút tức giận, trong lòng đội quan Giáp đội hận không thể băm Tôn Lôi cho chó ăn.
“Phi!”
Tôn Lôi đối diện khuôn mặt đội quan Giáp đội, trực tiếp nhổ một bãi thuốc mặt ở trên mặt hắn.
Hắn lúc trước đối với đội quan là tôn kính.
Nhưng bây giờ hắn sau khi nhận rõ diện mạo của bọn họ, càng nhiều hơn là oán hận.
Nếu không có đội quan hỗ trợ, lấy năng lực của Ngô lão lục, hắn dám mạo lĩnh quân công của mình sao, không dám!
“Họ Tôn, lão tử giết chết ngươi!”
Đội quan Giáp đội lau nước miếng trên mặt, trong mắt tràn đầy sát ý.
Hắn chợt rút trường đao, nói với Tôn Lôi: “Tiểu tử, kiếp sau đầu thai cho tốt đi!”
“Dừng tay!”
“Muốn làm gì hả?”
“Giết người diệt khẩu à?”
Khi đội quan Giáp đội đang muốn ra tay diệt Tôn Lôi, đột nhiên phía sau lều trại lao ra hơn mười huynh đệ tay cầm trường đao, đầu lĩnh rõ ràng là Tiểu Tam Nhi.
Một đám người bọn Tiểu Tam Nhi bao vây đám người đội quan Giáp đội.
“Các ngươi muốn làm gì!”
Đội quan Giáp đội trừng mắt nhìn bọn Tiểu Tam Nhi, sắc mặt âm trầm lạnh lùng.
Tiểu Tam Nhi lại không để ý tới đám người đội quan Giáp đội, vung tay lên, hơn hai mươi huynh đệ cùng thôn ùn ùn rút đao, chỉ trường đao về phía đám người đội quan Giáp đội.
“Thả Lôi Tử!”
“Bằng không, đừng trách lão tử không khách khí!”
Tiểu Tam Nhi không còn sự cợt nhả ngày xưa, ngược lại vẻ mặt đầy nghiêm túc.
“Tam Nhi, đừng hồ đồ!”
Tôn Lôi trừng mắt nhìn bọn Tiểu Tam Nhi, nói: “Một người làm một người chịu, các ngươi đừng xen vào!”
“Cái gì gọi là một người làm một người chịu hả?”
Tiểu Tam Nhi chưa nghe lời Tôn Lôi, hắn mở miệng nói: “Chúng ta từ một thôn đi ra, ta không thể nhìn bọn họ ức hiếp ngươi.”
“Đúng, cùng lắm thì lão tử không mặc một bộ đồ này nữa!”
“Lão tử lên núi làm sơn tặc!”
Hơn hai mươi huynh đệ đều một vẻ mặt bất chấp mọi giá, trường đao đều đặt trên ngực đội quan Giáp đội.
Nhìn thấy huynh đệ nhà mình hộ mình như thế bảo, trong lòng Tôn Lôi cảm động không thôi.
“Thả người!”
“Bằng không lão tử cả ngươi cùng nhau chém!”
Tiểu Tam Nhi chọc chọc mũi đao vào ngực đội quan Giáp đội, vẻ mặt đầy điên cuồng.
“Rầm rầm!”
Tiếng bước chân hỗn độn vang lên, mấy chục huynh đệ Giáp đội nhìn thấy tình huống bên này mà đến, bao vây đám người lại.
Trong lúc nhất thời, hai đám người giương cung bạt kiếm, không khí rất khẩn trương.
Lúc này, một đám binh sĩ đốc chiến đội võ trang đầy đủ, cánh tay trái đeo phù hiệu tay áo “đốc chiến” sải bước đi đến, cầm đầu là đô úy đốc chiến đội Trịnh Trung.
Trịnh Trung vừa rồi nghe nói trong doanh xuất hiện án mạng, không dám chậm trễ, lập tức dẫn người vội vàng tới đây.
Chỉ là không ngờ vừa tới đây, liền nhìn thấy cảnh hai đám người giương cung bạt kiếm.