Chương 667: Lỗ hổng quân pháp (1)
Chương 667: Lỗ hổng quân pháp (1)
Nơi đóng quân của đội đốc chiến Trấn Sơn doanh.
Trong lều trại, binh sĩ bình thường Tôn Lôi phạm án mạng ngồi trên băng ghế, hai binh sĩ đeo phù hiệu tay áo “đốc chiến” đứng phía sau hắn.
Phía sau bàn, đô úy Trịnh Trung lật xem danh sách, sắc mặt nghiêm túc.
“Tôn Lôi, người Tứ Thủy huyện, Bồ Sơn trấn Sơn Tiêm Tử thôn, trong nhà có mẹ già sáu mươi...”
Trương Vân Xuyên sau khi tiếp nhận Trấn Sơn doanh, đã ở trong quân thành lập cả một bộ danh sách chi tiết.
Lúc trước danh sách trong quân của Tuần Phòng quân đặc biệt đơn sơ, chỉ có tên họ, lệ thuộc một đô nào, một tiếu nào, một đội nào.
Quan quân các cấp đối với quê quán, tình huống trong nhà quân sĩ dưới trướng có thể nói là hai mắt một mảng tối om.
Trên thực tế khi Tuần Phòng quân vừa xây dựng, đại đa số binh sĩ đều là từ trong lưu dân cưỡng ép trưng binh mà ra.
Chiêu mộ bọn họ đến trong quân, không chỉ có thể diệt phỉ, còn có thể tránh bọn họ gây hại địa phương, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.
Đối với các binh sĩ xuất thân lưu dân đó, lúc đó đô đốc Cố Nhất Chu căn bản không coi bọn họ là người, bọn họ chính là tiêu hao phẩm thuần túy cầm đi liều với sơn tặc.
Chính là thái độ này của thượng tầng, quan quân phía dưới tự nhiên cũng học theo.
Dẫn tới binh sĩ Tuần Phòng quân tầng dưới chót, không chỉ có đãi ngộ thấp, hơn nữa cũng không có ai quản bọn họ là người ở nơi nào, tình huống trong nhà thế nào, chỉ cần bọn họ có thể ra trận giết địch là được.
Trương Vân Xuyên chính là vì chui vào kẽ hở như vậy, cho nên từ một đại sơn tặc, cứng rắn lăn lộn thành tham tướng Tuần Phòng quân.
Hắn biết, quan quân mù tịt chẳng biết gì đối với huynh đệ dưới trướng là không thể được.
Ngươi không biết bọn họ là người ở nơi nào, trong nhà tình huống thế nào, vậy bọn họ chạy rồi, ngươi cũng không biết đi đâu mà đuổi.
Bọn họ chết trận, tiền trợ cấp của ngươi cũng không biết đưa cho ai.
Vì thế, Trương Vân Xuyên ở trong quân thành lập một danh sách tương đối chi tiết đối với mỗi một huynh đệ.
Hơn nữa danh sách này là phái chuyên gia bảo quản.
Về sau các huynh đệ nếu phạm sai lầm, có lên chức, vậy đều phải ghi vào trong hồ sơ, người đi đâu, danh sách cá nhân phải đi theo.
Có danh sách chi tiết, tiện cho quan quân cấp trên hiểu biết đối với huynh đệ cấp dưới.
Đồng thời cũng có thể phòng ngừa một ít người có ý đồ riêng thẩm thấu đến trong đội ngũ.
Tôn Lôi ở trong quân giết người, cho nên đô úy Trịnh Trung ngay lập tức lấy ra danh sách của hắn.
Thông qua ghi chép trong danh sách, đối với người này có một cái hiểu biết bước đầu.
“Ngươi trong nhà đã có mẹ già, còn có hai đứa con, theo lý thuyết ngươi không nên bùng nổ giết người.”
Trịnh Trung đặt danh sách ở trên mặt bàn, nhìn chằm chằm Tôn Lôi nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết giết người là phải đền mạng sao?”
“Ngươi nếu chết rồi, mẹ già cùng hai đứa con trong nhà ngươi làm sao bây giờ?”
Tôn Lôi sau khi nghe xong Trịnh Trung nói, ánh mắt ảm đạm.
“Ngươi nói nhiều như vậy làm gì.”
“Người là ta giết, không quan hệ với người ngoài.”
Tôn Lôi nói với đô úy Trịnh Trung: “Muốn giết muốn chém, tự nhiên làm gì cũng được!”
“Ha ha.”
Trịnh Trung đứng dậy, đi đến trước mặt Tôn Lôi nói: “Ngươi trái lại cũng một hán tử cứng đó.”
“Không hổ là người có thể ở trên chiến trường chém giết một tên phản quân, có dũng khí.”
“Nếu là người khác, bây giờ đã bị dọa quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.”
Tôn Lôi sau khi nghe xong Trịnh Trung nói, trong lòng càng thêm khó chịu.
“Có thu hoạch lại có thể như thế nào, còn không phải bị người ta đoạt đi.”
“Các ngươi đám người làm quan này, không có một ai là thứ tốt!”
“Lão tử ở trên chiến trường liều chết mới giết chết một tên phản quân, nhưng các ngươi không nói một tiếng đã cướp đi công lao!”
“Lão tử không phục!”
“...”
Trịnh Trung nhìn thấy Tôn Lôi cảm xúc kích động, lại đi về ghế dựa ngồi xuống.
Hắn chưa cãi lại, mà là chờ Tôn Lôi ở nơi đó chửi ầm lên.
Tôn Lôi từ trên đến dưới mắng to một trận, ước chừng qua thời gian hai nén hương, gã lúc này mới phát tiết xong.
“Bây giờ trong lòng thoải mái hay không?”
Tôn Lôi nhìn Trịnh Trung, chưa hé răng.
“Ta nói ngươi đó, đánh trận lợi hại, chỉ là đầu óc không tốt.”
Trịnh Trung chỉ vào Tôn Lôi nói: “Người ta ức hiếp ngươi, đoạt công lao của ngươi, ngươi giải oan ngay cả cửa cũng chưa tìm đúng, vậy có thể tốt được sao?”
“Ta năm lần bảy lượt ở trong binh doanh nói, nếu ai trái với quân quy, nếu ai bị ức hiếp, tìm đội đốc chiến chúng ta.”
“Tất cả có đội đốc chiến chúng ta chống lưng, tuyệt đối không thiên vị bất luận kẻ nào.”
“Nhưng ngươi thì sao?”
Trịnh Trung bật cười một tiếng nói: “Coi lời lão tử ngày thường nói là gió thoảng bên tai?”
“Một lời không hợp liền rút đao giết người, có lý cũng trở nên không có lý.”
Tôn Lôi sau khi nghe xong Trịnh Trung nói, trong lòng trên thực tế cũng có chút ảo não.
Lúc ấy bị đoạt quân công, còn bị đánh đau một trận, đầu óc nóng lên, liền cầm đao đâm người.
Khi đó căn bản chưa nghĩ tới đội đốc chiến để giải oan xin giúp đỡ.
“Người cũng giết rồi, bây giờ nói những thứ này có tác dụng cái rắm.”
Tôn Lôi bây giờ là bình sứt không sợ mẻ, hắn biết mình không sống được, cho nên đối với Trịnh Trung cũng không có bao nhiêu tôn kính.