Chương 670: Quân Pháp Tuần Sát sứ (1)
Chương 670: Quân Pháp Tuần Sát sứ (1)
Vốn quân sĩ Ngô lão lục cũng phải chém đầu thị chúng, nhưng hắn đã chết, cho nên liền không ở trên danh sách.
“Tôn Lôi này sao không ở trên danh sách?” Trương Vân Xuyên hỏi Trịnh Trung: “Hắn tuy là kẻ bị hại, nhưng hắn dù sao cũng đã giết người.”
“Tham tướng đại nhân, trên quân pháp chỉ viết phàm là kẻ đánh nhau trong quân, đều phạt đánh năm mươi quân côn.”
Trịnh Trung giải thích: “Đối với đánh nhau tới chết, thì chưa viết rõ xử trí như thế nào.”
“Theo lý thuyết Tôn Lôi phải đền mạng, nhưng hắn dù sao cũng là người lập công ở chiến trường, hơn nữa một lần này hắn giết người cũng có nguyên nhân của nó.”
“Hắn dù sao cũng là người bị mạo lĩnh quân công, thuộc về một phe chịu oan khuất, cho nên ta cảm thấy nên mở một mặt lưới, tha hắn tội chết, cho hắn một cái cơ hội lập công chuộc tội.”
“Bằng không, sẽ lạnh lòng các tướng sĩ.”
“Quân pháp không viết đánh nhau tới chết xử trí như thế nào?”
“Không viết.” Vẻ mặt Trịnh Trung đầy nghiêm túc.
Trương Vân Xuyên sau khi ngẩn người, khẽ gật đầu.
“Nhớ rõ quay đầu bổ sung một điều quân pháp này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa.”
“Rõ!”
Quân pháp đã chưa viết rõ ràng, vậy có thể giết, cũng có thể không giết.
Trương Vân Xuyên niệm Tôn Lôi là kẻ bị hại, lại có quân công, cho nên cuối cùng đồng ý đề nghị Trịnh Trung đưa ra, đó chính là miễn hắn tội chết.
“Cái khác đều chuẩn, đội đốc chiến các ngươi phụ trách chấp hành.”
Trịnh Trung đều theo chương trình làm việc, Trương Vân Xuyên vung bút lên, đồng ý phương án xử trí của hắn.
“Chuyện một lần này phải làm làm một cái điển hình.”
Trương Vân Xuyên nói với Trịnh Trung: “Phải để toàn bộ quan quân thập trưởng trở lên đến pháp trường xem xử phạt, để bọn họ biết, kẻ mạo lĩnh quân công, tội chết.”
“Rõ!”
Trương Vân Xuyên trầm ngâm, sau đó lại bổ sung hai câu.
“Tiếu quan Nhiếp Phương cai trị cấp dưới không nghiêm, giáng làm ngũ trưởng, về sau xét lại.”
“Đô úy Lưu Tráng quản cấp dưới không nghiêm, miễn chức đô úy của hắn, đi quân võ học viện học tập.”
Hắn vốn là chuẩn bị để Lưu Tráng đi Phi Báo doanh thay thế Hà Khuê, chuẩn bị trọng dụng gã.
Nhưng bây giờ xảy ra một chuyện như vậy, đặc biệt sau khi nghe nói Lưu Tráng thế mà muốn cầu tình, hắn lập tức thay đổi chủ ý của mình.
Hắn cảm thấy rất cần thiết để Lưu Tráng đi quân võ học viện nấu lại đúc lại cho tốt.
Không chỉ đề cao tố chất quân sự của gã, cũng phải để gã biết, cái gì gọi là quân pháp nghiêm ngặt.
Về phần về sau Lưu Tráng sẽ đảm nhiệm chức vụ nào, vậy phải xem biểu hiện của gã ở trong quân võ học viện.
…
Năm ngày sau, giáo trường Trấn Sơn doanh.
Quan quân thập trưởng trở lên của Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh xếp hàng tiến vào giáo trường, bọn họ sắc mặt nghiêm túc.
Bọn họ đều là đến xem xử phạt.
Trừ quan quân các cấp, Trấn Sơn doanh cùng Phi Báo doanh còn chọn lựa một ngàn binh sĩ bình thường đại biểu.
“Tham tướng đại nhân đến!”
Nơi xa vang lên tiếng hô to của thủ vệ, Trương Vân Xuyên khoác chiến bào ở dưới một đám thân vệ vây quanh, giục ngựa xuất hiện ở trên giáo trường.
Ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn về phía Trương Vân Xuyên.
Hai ngày trước, bổ nhiệm chính thức của Tiết Độ phủ đã xuống dưới.
Trương Vân Xuyên vị tham tướng tạm quyền này chính thức tấn thăng thành tham tướng Tuần Phòng quân, trở thành tướng lĩnh cao cấp của Tuần Phòng quân.
Trương Vân Xuyên ở trước đài điểm tướng ghìm chiến mã.
Hắn dứt khoát lưu loát leo xuống ngựa.
Sau khi xuống ngựa, hắn ném roi ngựa cho thân vệ, chính hắn thì sải bước đi lên đài điểm tướng.
“Bái kiến tham tướng đại nhân!”
Trên giáo trường, các quan quân cùng quân sĩ đứng trang nghiêm, đồng loạt quỳ một gối xuống đất, thanh âm đều nhịp.
“Tất cả đứng dậy!”
Trương Vân Xuyên nâng tay, mọi người sau khi nói lời cảm tạ, lại đồng loạt đứng lên.
“Biết hôm nay vì sao gọi các ngươi đến nơi đây không?”
Trương Vân Xuyên đứng ở trên đài điểm tướng, ánh mắt sắc bén.
Trên giáo trường gió khẽ thổi qua, mọi người đều không hé răng.
“Bởi vì trong quân chúng ta xuất hiện vụ án mạo lĩnh quân công!”
Vẻ mặt Trương Vân Xuyên nghiêm túc, tỏ ra rất uy nghiêm.
“Huynh đệ của chúng ta ở trên chiến trường chém giết đẫm máu, mạo hiểm phiêu lưu rơi đầu, thật không dễ gì thu hoạch thủ cấp, lập công lao!”
“Nhưng có một số kẻ bản thân không ra sức giết địch, lại dựa vào là thân thích với quan quân, đi đoạt công lao của người ta!”
Trương Vân Xuyên nổi giận đùng đùng lớn tiếng nói: “Đoạt quân công của người ta không nói, còn đánh người ta tàn độc, muốn để người ta câm miệng!”
“Thế mà còn muốn giết người diệt khẩu!”
“Quả thực chính là phát rồ!”
Trương Vân Xuyên chửi ầm lên: “Chúng ta có một số kẻ bởi vì danh tiếng cùng vị trí của mình, không đi làm chủ cho huynh đệ chịu oan khuất của chúng ta, ngược lại bao che cho nhau, muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ!”
“Trừ mạo lĩnh quân công, còn có lén buôn bán quân công!”
“Coi binh doanh chúng ta là cái chợ hả!”
“Quân công cũng dám cầm đi bán, quả thực cả gan làm loạn!”
“...”
Mọi người trên giáo trường nghe được Trương Vân Xuyên giận dữ mắng chửi, đều đã hiểu chuyện là thế nào.
Mấy ngày nay vì chuyện này, người bị liên lụy cũng không ít.
Tham tướng đại nhân mệnh lệnh đội đốc chiến tra rõ, xem trong binh doanh còn có chuyện mạo lĩnh tương tự hay không.