Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 690 - Chương 690: Ngông Cuồng (1)

Chương 690: Ngông cuồng (1) Chương 690: Ngông cuồng (1)

Nhưng bây giờ bọn họ đã gặp Trấn Sơn doanh bao vây, dưới áp lực bên ngoài, binh sĩ phản quân đè nén đã lâu bùng nổ.

Binh sĩ Trấn Sơn doanh nhìn các binh sĩ phản quân bùng nổ nội chiến, bọn họ đều nhìn nhau, không biết phản quân đây là làm cái trò gì, sao người một nhà đánh nhau rồi.

Trong thôn nhỏ tràn ngập mùi máu tươi, ở dưới sự an bài của Trương Vân Xuyên, các binh sĩ Trấn Sơn doanh đang bận rộn dọn dẹp thi thể người chết của Tả Kỵ quân cùng phản quân, bận rộn giải quyết hậu quả.

Trong tiểu viện nhà nông, Lê Tử Quân chống gậy đang nói chuyện với tham tướng Tả Kỵ quân Giang Vĩnh Phong.

Ở sau khi biết người được cứu trong thôn thế mà lại là Giang Vĩnh Phong, Lê Tử Quân không để ý có thương tích trên người, lập tức chạy tới.

“Lê đại nhân, các tướng sĩ Tả Kỵ quân chết đi là đào hố chôn ngay tại chỗ, hay là vận chuyển trở về?”

Trương Vân Xuyên cất bước tiến vào trong tiểu viện nhà nông, hướng bọn Lê Tử Quân xin chỉ thị gảii quyết như thế nào.

“Chết cũng chết rồi, vận chuyển trở về làm chi, trực tiếp chôn là được.”

Lê Tử Quân còn chưa mở miệng, tham tướng Tả Kỵ quân Giang Vĩnh Phong đã mở miệng.

Trương Vân Xuyên gật gật đầu, sau đó muốn xoay người lui ra ngoài, hắn ấn tượng không tốt đối với Giang Vĩnh Phong vị tham tướng này, cho nên không muốn tán gẫu thêm.

Vừa rồi hắn dẫn người đánh lui phản quân, cứu đoàn người tham tướng Tả Kỵ quân Giang Vĩnh Phong.

Ai biết hắn vừa mới vào thôn, tham tướng Giang Vĩnh Phong đã chỉ tay năm ngón đối với hắn, ra lệnh hắn nhanh chóng dẫn người chém phản quân chạy trốn.

Trương Vân Xuyên là tham tướng, vị Giang Vĩnh Phong này cũng mặc áo giáp tham tướng.

Trương Vân Xuyên đã có sắp xếp, cho nên lúc ấy không quan tâm hắn, chỉ là mệnh lệnh người ta quét sạch phản quân rải rác trong thôn.

Nhưng không ngờ từ trong miệng người sống sót của Tả Kỵ quân biết được, người này lại là con trai thứ ba của Đông Nam Tiết Độ phủ Giang Vạn Thành.

Tuy biết thân phận đối phương, nhưng bộ dáng ngông cuồng đó của đối phương, khiến hắn vẫn không muốn giao tiếp nhiều với gã.

“Đại Lang, chuyện giải quyết hậu quả bên ngoài giao cho người dưới trướng đi xử lý là được rồi.”

Lê Tử Quân thấy Trương Vân Xuyên vào, lập tức gọi hắn hắn nói: “Ngươi mau tới đây, ra mắt Tam công tử.”

Trương Vân Xuyên không có cách nào cả, đành phải kiên trì chắp tay với tham tướng Giang Vĩnh Phong.

“Trương Đại Lang ra mắt Tam công tử.”

Giang Vĩnh Phong đánh giá cao thấp Trương Vân Xuyên một lần, sau đó nói với Lê Tử Quân: “Tên bộ người dạng chó này, là ai thế?”

Lê Tử Quân nghe vậy, khẽ nhíu mày.

Tam công tử lời này sao nghe chói tai như vậy.

Nhưng nghĩ đến tính tình luôn kiêu ngạo của Tam công tử, hắn cũng liền bình thường trở lại.

“Tam công tử, ta dẫn tiến cho ngươi một phen, vị này chính là tham tướng Tuần Phòng quân ta Trương Đại Lang.”

Lê Tử Quân cười hướng về tham tướng Giang Vĩnh Phong giới thiệu: “Hắn chính là một viên mãnh tướng của Tuần Phòng quân ta, trước đó vài ngày ở Tứ Thủy huyện đánh bại hơn vạn phản quân, Tiết Độ sứ đại nhân cũng khen ngợi có thừa đối với hắn.”

Tham tướng Giang Vĩnh Phong nghe vậy, bĩu môi.

“Thì ra hắn chính là Trương Đại Lang à?”

Giang Vĩnh Phong nói không khách khí: “Giết vài tên phản quân cái đuôi liền vểnh lên trời rồi, ai không biết còn cho rằng hắn là đại đô đốc Đông Nam Tiết Độ phủ ta đó.”

“Tam công tử, lời này là thế nào?”

Lê Tử Quân vốn muốn dẫn tiến Trương Đại Lang cho Tam công tử.

Dù sao Tam công tử thân là con thứ ba của Tiết Độ phủ, thân phận tôn quý.

Nếu có thể được hắn tán thành, vậy Trương Đại Lang về sau tiền đồ quang minh.

Nhưng nghe Tam công tử nói năng kẹp thương mang bổng, khiến hắn có chút nghi hoặc, chẳng lẽ hai bên có khúc mắc gì hay sao?

“Ta vừa rồi mắt kém, chưa nhận ra người trong thôn bị phản quân bao vây là Tam công tử, nếu là có chỗ đắc tội, còn xin Tam công tử đại nhân đại lượng, đừng so đo với ta.”

Trương Vân Xuyên như đã nhìn ra, vị Tam công tử này đánh trận không được, tính tình lại không nhỏ.

Hắn đại trượng phu co được giãn được, cảm thấy đắc tội y không có chỗ tốt gì, cho nên ngay lập tức nói vài câu mềm nhũn.

“Ha ha.”

Tam công tử Giang Vĩnh Phong nhìn Trương Vân Xuyên cúi đầu nhận sai, lại không thuận theo không buông tha.

“Ai u, không phải vừa rồi rất kiêu ngạo sao?” Tam công tử Giang Vĩnh Phong nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên nói: “Ngươi tiếp tục không quan tâm ta đi?”

“Bây giờ biết cúi đầu nhận sai, lão tử còn không thèm quan tâm ngươi đâu!”

Giang Vĩnh Phong thân là Tam công tử nhà Tiết Độ sứ, hắn giết phản quân chẳng những chưa thu hoạch công lao, ngược lại bị phản quân bao vây thiếu chút nữa đánh mất tính mạng.

Tâm tình bản thân hắn đã rất không ổn.

Viện quân đến đây, hắn mệnh lệnh Trương Vân Xuyên đuổi theo tiêu diệt phản quân, thay hắn trút giận một phen.

Ai biết gã này lại không thèm để ý mình, điều này khiến tâm tính của hắn có chút bùng nổ.

Mình chính là Tam công tử Tiết Độ phủ, một tham tướng nho nhỏ thế mà không quan tâm mình.

Đây là xem thường mình sao? ?

Cho nên hắn liền ghi hận Trương Vân Xuyên vị mới cấp tham tướng này.

Vừa rồi sau khi Lê Tử Quân giới thiệu vị tham tướng này lại là Trương Đại Lang ở Tứ Thủy huyện đánh thắng trận lớn, tâm tính của hắn càng mất cân bằng hơn.
Bình Luận (0)
Comment