Chương 694: Công lao (2)
Chương 694: Công lao (2)
“Hắn nếu có một nửa tài cán của đại công tử, nhị công tử, đã sớm thành đại đô đốc.” Lê Tử Quân thở dài nói.
Đông Nam Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành có ba con trai một con gái, trong đó con trai trưởng Giang Vĩnh Dương là đại đô đốc Trấn Nam quân, con thứ hai Giang Vĩnh Vân là đại đô đốc Hữu Kỵ quân.
Tiểu nhi tử Giang Vĩnh Phong đó là một tên quần là áo lụa.
Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành đặt gã tới trong Tả Kỵ quân rèn luyện, để gã tích góp tư cách từng trải cùng quân công, chính là muốn gã về sau nắm giữ Tả Kỵ quân, để củng cố địa vị Giang gia bọn họ ở Đông Nam Tiết Độ phủ.
Chỉ là không ngờ thằng cha này bùn nhão không trát được tường.
Sau khi đến trong Tả Kỵ quân, đánh trận không được, chỉ nghĩ cướp công lao của người khác.
Đối mặt hành vi cướp công lao của Giang Vĩnh Phong, đại đô đốc Tả Kỵ quân Lưu Uyên lại cố ý mở một mắt nhắm một mắt, không thèm để ý tới.
Bây giờ Giang Vĩnh Phong vị tham tướng này trên thực tế ở trong Tả Kỵ quân danh tiếng cũng không tốt.
“Giang Vĩnh Phong này vẫn luôn keo kiệt, tâm lý trả thù mạnh, về sau ngươi bớt đi trêu chọc hắn.”
Lê Tử Quân sau khi nhìn Trương Vân Xuyên một cái, tốt bụng nhắc nhở hắn một câu.
“Lê đại nhân, vậy một lần này chúng ta đắc tội hắn, sẽ có phiền toái hay không?” Trương Vân Xuyên thấp giọng hỏi.
“Ngươi bây giờ biết sợ rồi?” Lê Tử Quân thở phì phì nói: “Ngươi sao không để ý sớm hơn?”
“Ta cũng không biết hắn là một mặt hàng như vậy, thế mà công khai cướp đoạt công lao của cấp dưới, ngươi cũng biết huynh đệ dưới trướng ta đều coi quân công là tính mạng của mình.”
“Được rồi, được rồi.”
Lê Tử Quân khoát tay, nói với Trương Vân Xuyên: “Hắn bây giờ chỉ là một tên tham tướng Tả Kỵ quân mà thôi, không trực thuộc Tuần Phòng quân chúng ta, ngươi không cần sợ hắn.”
“Hơn nữa, ta là người của đại công tử bên kia, hắn không dám làm gì ta cả.”
Trương Vân Xuyên sau khi nghe xong lời này, kinh ngạc vài giây.
Khó trách Tuần Phòng quân xuất hiện Cố Nhất Chu phản quân như vậy, vị Lê đại nhân này chỉ bị giáng một cấp, mà chưa bị trừng phạt nghiêm khắc tương đối.
Hắn vốn cho rằng là Lê gia thế lớn, Tiết Độ phủ bên kia mở một mặt lưới đối với Lê Tử Quân.
Bây giờ nghe được y chính mồm nói mình là người của đại công tử bên kia, hắn lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ.
Thì ra là có Tiết Độ phủ đại công tử Giang Vĩnh Dương ở sau lưng nói chuyện.
Trương Vân Xuyên lúc này mới phát hiện, vị người lãnh đạo trực tiếp này của mình cũng là thâm tàng bất lộ.
Y đã là người của phe đại công tử Giang Vĩnh Dương, vậy mình khẳng định cũng được đóng dấu phe đại công tử.
Nghĩ đến chỗ dựa của bọn họ cứng rắn như thế, trong lòng hắn rất vui vẻ.
So với đại công tử Giang Vĩnh Dương đã trở thành đại đô đốc Trấn Nam quân mà nói, Giang Vĩnh Phong tham tướng Tả Kỵ quân này tính là cái rắm.
“Tham tướng đại nhân, tham tướng đại nhân!”
Khi bọn Trương Vân Xuyên vừa về tới đường cái, đột nhiên một huynh đệ thám báo binh từ phía sau đuổi theo.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Trương Vân Xuyên thấy huynh đệ thám báo binh sắc mặt khó coi, lập tức mở miệng.
“Tham tướng đại nhân, đám người Tả Kỵ quân kia đang giết người.”
“Hả?”
Trương Vân Xuyên ngẩn ra: “Giết người nào?”
“Chúng ta chuyển giao cho bọn hắn hơn ngàn phản quân tù binh, toàn bộ bị bọn hắn giết rồi.”
Vẻ mặt Trương Vân Xuyên đầy kinh ngạc.
“Bọn hắn giết người làm gì chứ?”
“Không biết.”
Thám báo binh nói: “Không để lại một ai, giết toàn bộ, thủ cấp bị mang đi rồi.”
“Đi, đi xem!”
Trương Vân Xuyên sau khi nghe được thám báo binh nói, dẫn theo một đội kỵ binh lại lần nữa quay trở về phụ cận thôn.
Người của Tả Kỵ quân đã rút đi, nhưng ở trong ao nước cách thôn không xa, lại tràn đầy thi thể.
Hơn một ngàn phản quân tù binh vừa rồi còn hoạt bát nhảy nhót bị bắt, hôm nay đã biến hết thành thi thể không đầu, máu tươi chảy vào trong ao nước, ao nước đỏ đậm một mảng.
“Con mẹ nó, đám thằng nhóc này quá độc ác rồi!”
Nhìn thấy thi thể không đầu chất đống cùng một chỗ, Từ Kính đi theo mà đến nhịn không được bắt đầu mắng.
“Người ta cũng buông binh khí đầu hàng rồi, cần gì phải giết hết người chứ?”
“Giết tù binh không lành, bọn hắn sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng!”
“...”
Rất nhiều kẻ trong phản quân đều là huynh đệ Tuần Phòng quân ngày xưa, xem như cùng một gốc với Trấn Sơn doanh.
Nhưng bây giờ toàn bộ bị người của Tả Kỵ quân giết, sắc mặt bọn Trương Vân Xuyên đều rất khó coi.
Nếu sớm biết người Tả Kỵ quân xuống tay ác như vậy, hắn vừa rồi đã không nên chuyển giao tù binh cho người của Tả Kỵ quân.
“Phái người tới dọn dẹp, cho người chết mồ yên mả đẹp.”
Nhìn thấy hơn ngàn tù binh tử trạng thê thảm kia, Trương Vân Xuyên không nói thêm gì, hạ lệnh huynh đệ phái người tới dọn dẹp hiện trường.
Hắn nhìn phương hướng Tả Kỵ quân rời đi, có thêm nhận thức mới đối với Giang Vĩnh Phong vị Tam công tử Tiết Độ phủ này.
Trong trấn thủ phủ Tứ Thủy huyện, Trấn Thủ sứ Đại Hùng lưu thủ đứng ở trước cửa sổ, nhìn cá chép bơi lội trong hồ nước, ánh mắt sắc bén.
“Phát ra tin tức đi, cứ nói đại quân ta đã đến thành Lâm Xuyên trấn áp phản quân.”