Chương 699: Tấn công mãnh liệt (1)
Chương 699: Tấn công mãnh liệt (1)
Ngoài thành Lâm Xuyên, Tả Kỵ quân đang phát động một lượt thế công mới đối với phản quân cố thủ thành trì.
“Tùng tùng tùng!”
“Tùng tùng tùng!”
Ở trong tiếng trống trận rung trời, Tả Kỵ quân đông nghìn nghịt như thủy triều tràn về phía thành Lâm Xuyên, thanh thế to lớn.
Tướng sĩ Tả Kỵ quân giơ tấm khiên, giẫm bùn đất nhuộm đỏ máu tươi, gào thét xung phong, giống như muốn húc vỡ thành Lâm Xuyên.
“Vù vù!”
“Vù vù!”
Mũi tên rậm rạp tựa như hạt mưa rơi ở trong sóng triều xung phong của Tả Kỵ quân.
“Phập!”
Có binh sĩ Tả Kỵ quân ngực trúng tên, ngã ngửa mặt xuống đất.
“Phập!”
“A!”
Binh sĩ Tả Kỵ quân xung phong phía sau vừa bù vào chỗ trống, tròng mắt hắn đã bị một mũi tên mới xuyên thấu, hắn kêu thảm lại ngã xuống.
Đối mặt Tuần Phòng quân cung cứng nỏ mạnh trên đầu tường, tướng sĩ Tả Kỵ quân xung phong mỗi thời mỗi khắc đều có người ngã xuống.
Binh sĩ trúng tên bị thương nằm ở trên mặt đất rên rỉ, vẻ mặt bọn họ đầy thống khổ.
Nhưng Tả Kỵ quân xung phong chưa có ai để ý tới bọn họ, sải bước từ bên cạnh bọn họ phóng qua, lao về phía tường thành.
Ngay lúc này, hơn mười chiếc xe ném đá đã chậm rãi di động đến phụ cận tường thành đã hoàn thành chuẩn bị bắn.
Chỉ thấy tướng sĩ Tả Kỵ quân mang đạn đá nặng tới mấy cân nhét vào ở trên máy bắn đá.
“Phóng!”
Ở trong tiếng rống của quan quân, máy bắn đá hướng về thành Lâm Xuyên ném đạn đá.
Từng viên đạn đá gào thét lướt qua đỉnh đầu tướng sĩ Tả Kỵ quân xung phong, hướng về thành Lâm Xuyên hung hăng đập tới.
“Ầm!”
“Ầm!”
Đạn đá nện ở trên tường thành, nhất thời tường thành lõm vào một lỗ, gạch đá rào rào rơi xuống, khói bụi tràn ngập.
“Rầm!”
Có đạn đá nện ở trên lỗ châu mai, lỗ châu mai bị phá hủy, vô số đá vụn hướng về chung quanh bắn tung tóe, binh sĩ phản quân chung quanh ngã xuống một mảng.
“A!”
Có đạn đá trực tiếp đánh trúng binh sĩ phản quân bắn tên trên đầu tường, binh sĩ phản quân kia ngay lập tức đã bị đánh bay ngược ra ngoài, máu thịt be bét.
Ở dưới đạn đá công kích mãnh liệt ầm ầm ầm, tường của thành Lâm Xuyên rung chuyển mãnh liệt, giống như có thể sập xuống bất cứ lúc nào.
“Ầm!”
“Ầm!”
Máy bắn đá bố trí ở trong thành Lâm Xuyên cũng khởi xướng phản kích.
Từng viên đạn đá từ trong thành bay lên trời, đập về phía đội ngũ Tả Kỵ quân xung phong.
“Mau tránh ra!”
Đối mặt đạn đá không ngừng phóng đại trong mắt, có quan quân Tả Kỵ quân hoảng sợ hô to.
Ngay sau đó, quan quân Tả Kỵ quân này cả người lẫn ngựa đã bị đập nát.
Đạn đá xu thế không giảm, nảy lên ở trong đội ngũ xung phong dày đặc của Tả Kỵ quân, cọ là bị thương, trúng là chết.
Ở trong một tràng tiếng kêu thảm thiết cùng tiếng rên rỉ, ít nhất có hơn hai mươi binh sĩ Tả Kỵ quân bị đạn đá nảy lên đập chết hoặc bị thương.
Trong đội ngũ xung phong dày đặc nhất thời bị dọn ra một con đường máu.
Trên đường máu, khắp nơi đều là mảnh thi thể, vô cùng thê thảm.
Trên một chỗ dốc đất nhỏ cách chiến trường không xa, đám người đô đốc Tuần Phòng quân Lê Tử Quân cùng tham tướng Trương Vân Xuyên nhìn công phòng chiến thảm thiết, sắc mặt đặc biệt nghiêm túc.
Đây vẫn là lần đầu tiên bọn Trương Vân Xuyên kiến thức được công phòng chiến quy mô lớn thật sự.
Khi hắn làm sơn tặc, cũng từng dẫn người tấn công phủ thành Ninh Dương phủ.
Nhưng đó đều là dựa vào đầu cơ trục lợi đánh lén mà thôi.
Một lần này, hắn tận mắt thấy Tả Kỵ quân tấn công mãnh liệt đối với thành Lâm Xuyên, đối mặt binh khí công thành rực rỡ muôn màu kia, hắn đột nhiên ý thức được, Trấn Sơn doanh cùng Phi Báo doanh bọn họ quá yếu rồi.
“Ghê thật!”
“Máy bắn đá này uy lực quá lớn rồi!”
“Một viên đạn đá này nện xuống, người cũng bị đập thành thịt nát.”
Giáo úy tạm quyền Đổng Lương Thần nhìn đội ngũ Tả Kỵ quân bị đạn đá đập chết một mảng kia, trong lòng chấn động tột đỉnh.
“Ôi má ơi, chúng ta nếu dính một phát, nhắm chừng đội ngũ cũng phải suy sụp.” Giáo úy tạm quyền Hà Khuê cũng là vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Hắn cũng là lần đầu tiên kiến thức được uy lực mạnh mẽ của máy bắn đá.
Tuần Phòng quân bọn họ là một mũi tân quân vừa xây dựng không đến một năm.
Bọn họ một mũi quân đội này phần nhiều đều là lưu dân tạo thành, lúc vừa mới bắt đầu, giáp trụ không đủ, binh khí đơn sơ.
Trong tay đại đa số binh sĩ chỉ một cây trường mâu hoặc là một cây trường đao.
Dù sao bọn họ tác chiến với sơn tặc, dựa vào người đông thế mạnh, đã đủ để đánh cho sơn tặc hoa rơi nước chảy.
Bây giờ sau khi nhìn Tả Kỵ quân tiến công đối với thành Lâm Xuyên, bọn Đổng Lương Thần lúc này mới ý thức được.
Bọn họ lúc trước chiến đấu với sơn tặc, hoàn toàn chính là gà mờ mổ nhau, đó là không lên được mặt bàn.
Tả Kỵ quân người ta tuy nói cũng nhiều năm chưa đánh trận.
Nhưng người ta các loại khí giới công thành đầy đủ, binh khí của tướng sĩ cũng là phối trí đỉnh cấp.
Chỉ máy bắn đá hướng về tường thành đập mạnh một phát đã làm bọn họ nuốt nước miếng.
Trương Vân Xuyên hướng ánh mắt về phía một dãy máy bắn đá của Tả Kỵ quân nơi xa không ngừng ném, trong lòng hắn cứ phải nói là hâm mộ.
Món đồ chơi này quả thực chính là vũ khí tầm xa mạnh mẽ để công thành.