Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 704 - Chương 704: Độc Lập Tự Hỏi (1)

Chương 704: Độc lập tự hỏi (1) Chương 704: Độc lập tự hỏi (1)

Đương nhiên, nếu y có thể chết ở trên chiến trường công thành đó là không còn gì tốt hơn, giảm đi rất nhiều phiền toái cho mình.

Lê Tử Quân một lần này tuy từ chỗ đại đô đốc Lưu Uyên lấy được cơ hội công thành.

Nhưng trong năm ngày đánh hạ thành Lâm Xuyên, cái này cũng khiến hắn trở nên rất bị động.

Nếu thật sự không đánh hạ được, vậy đến lúc đó lại là một chuyện phiền toái.

“Đô đốc đại nhân, Tuần Phòng quân chúng ta không có khí giới công thành.”

Lê Tử Quân nói với Lưu Uyên: “Có thể từ trong Tả Kỵ quân các ngươi mượn một ít xe công thành, máy bắn đá các khí giới, để giúp sức công thành hay không?”

“Được.”

“Việc nhỏ.”

Lưu Uyên lập tức đáp ứng, đưa mắt ra hiệu với phó tướng Mã Phúc Sơn nói: “Mã phó tướng, chuyện này ngươi phụ trách.”

“Rõ!”

Phó tướng Mã Phúc Sơn hiểu ý, lập tức đáp ứng.

Lê Tử Quân sau khi lại tiến hành một phen bàn bạc chi tiết hữu hảo với đại đô đốc Lưu Uyên đối với chuyện công thành, lúc này mới đứng dậy cáo từ.

Bọn Lê Tử Quân rời khỏi đại doanh Tả Kỵ quân, sắc mặt Lê Tử Quân nhất thời trầm xuống.

“Một lần này ta vẫn là quá nôn nóng rồi.”

Lê Tử Quân có chút tự trách nói: “Sớm biết là kết quả này, ta tất nhiên đã không lỗ mãng đi cầu chiến như vậy.”

Nghĩ đến muốn bọn họ trong năm ngày đánh hạ thành Lâm Xuyên, Lê Tử Quân cũng cảm thấy có chút khó xử.

Hắn vốn là muốn từ trong miệng Tả Kỵ quân cướp công lao, sau đó lập công chuộc tội, rửa sạch sỉ nhục dưới trướng mình xuất hiện phản quân.

Nhưng Lưu Uyên ngược lại chơi hắn một vố.

Khiến hắn bị ép lập quân lệnh trạng, quy định trong năm ngày đánh hạ thành Lâm Xuyên.

“Lê đại nhân, việc đã đến nước này, chúng ta chỉ có toàn lực chiến một trận.”

Trương Vân Xuyên là hiểu tâm tình của Lê Tử Quân.

Bởi vì chuyện Tuần Phòng quân xuất hiện phản quân, áp lực của gã là rất lớn.

Hắn là cần gấp vãn hồi lại một ván, để chứng minh năng lực bản thân, thắng được Tiết Độ sứ đại nhân tán thành.

“Một lần này ngươi nếu có thể tranh cho Tuần Phòng quân chúng ta một hơi này, ta báo công cho ngươi, để Tiết Độ sứ đại nhân thăng nhiệm ngươi làm phó tướng!”

Lê Tử Quân bây giờ chỉ có thể trông cậy vào Trương Đại Lang, hắn tràn ngập chờ mong đối với Trương Đại Lang!

“Lê đại nhân, phó tướng cái gì ta trái lại không để ý, nếu có thể trích thêm cho huynh đệ chúng ta một ít bạc, vậy không còn gì tốt hơn.”

Trương Vân Xuyên chà chà tay nói: “Các huynh đệ của ta rất nhiều đều là xuất thân lưu dân, ngay cả một cái nhà cũng không có “

“Hừ, nói thật dễ nghe, ngươi sợ là muốn nhét bạc vào trong túi của mình đi?” Lê Tử Quân hừ lạnh một tiếng.

“Ngươi đừng cho rằng ta không biết ngươi có chủ ý gì!”

Trương Vân Xuyên vội vàng kêu oan: “Lê đại nhân, ta oan uổng quá, ta không phải là người mê tiền, ta vẫn luôn thanh chính liêm khiết, trong sạch...”

Đoàn người bọn Lê Tử Quân tâm sự nặng nề về tới binh doanh Tuần Phòng quân.

Trương Vân Xuyên bây giờ cảm giác được áp lực trên vai mình rất lớn.

Người lãnh đạo trực tiếp ở chỗ đại đô đốc Lưu Uyên mở mồm, trực tiếp lập hạ quân lệnh trạng, người khổ lại là hắn tham tướng Tuần Phòng quân này.

Dù sao một lần này Trấn Sơn doanh và Phi Báo doanh đều là thuộc về hắn chỉ huy.

Cuối cùng trận này cũng cần hắn đến đánh.

“Gọi bọn Đổng Lương Thần, Hà Khuê, Từ Kính, Hoàng Hạo, Ngụy Trường Sinh tới cho ta, chúng ta bàn bạc một chút công thành như thế nào.”

Trương Vân Xuyên sau khi quay trở về lều trại của mình, không dám trì hoãn, sau đó mang tướng lĩnh lãnh binh hôm nay, cùng với học viên quân võ học đường đều gọi đến.

Một lát sau, mọi người đều lục tục đến lều trại của Trương Vân Xuyên.

Đợi sau khi mọi người đến đông đủ, Trương Vân Xuyên hướng bọn họ thông báo tình huống mới nhất.

“Lê đại nhân đã ở Lưu Uyên đại đô đốc bên kia lập quân lệnh trạng.”

Trương Vân Xuyên nói với bọn họ: “Đó chính là Tuần Phòng quân chúng ta, trong năm ngày công phá thành Lâm Xuyên!”

Lời vừa nói ra, toàn trường xôn xao.

Bọn họ mới đến, còn chưa thích ứng chiến trường đâu.

Muốn bọn họ trong năm ngày công phá thành Lâm Xuyên, thế này cũng quá coi trọng bọn họ rồi nhỉ?

“Cái này không phải làm khó người ta sao.”

Lập tức có người mở miệng biểu đạt bất mãn: “Tả Kỵ quân bọn họ đánh nhiều ngày như thế cũng không đánh hạ được, dựa vào cái gì bảo chúng ta hẹn ngày đánh hạ chứ?”

“Đúng vậy, thành Lâm Xuyên tường thành cao dày, chúng ta lại không có khí giới công thành, ta cảm thấy năm ngày không có khả năng đánh hạ.”

“...”

Mọi người nhao nhao nghị luận, đều cảm thấy đây là làm khó người ta.

“Các ngươi cũng đều đừng oán giận.”

Trương Vân Xuyên nhìn bọn họ nói: “Thành Lâm Xuyên này nhìn như khó đánh, nhưng đối với chúng ta mà nói, lại cũng là một lần cơ hội khó được!”

“Nếu Tuần Phòng quân chúng ta sẽ bị phái đến thôn trấn đỉnh núi xung quanh, thanh trừ những đám phản quân nhỏ kia, sẽ trở thành một mũi quân yểm trợ không quan trọng gì.”

“Đến lúc đó cho dù thành Lâm Xuyên đánh hạ được, vậy cũng không có chút quan hệ nào với chúng ta.”

Trương Vân Xuyên tạm dừng một chút, tiếp tục nói: “Chúng ta đến thành Lâm Xuyên là để làm gì?”

“Là đến vì kiến công lập nghiệp, không phải vì đến nơi hoang dã đỉnh núi chung quanh chơi trốn tìm với nhóm nhỏ bộ đội phản quân.”
Bình Luận (0)
Comment