Chương 710: Ninh Vương (2)
Chương 710: Ninh Vương (2)
Đương nhiên, quan to biên giới xung quanh nếu có cái gì khác thường, hắn cũng có thể trực tiếp tấu lên triều đình.
Đối với triều đình Đại Chu mà nói, phiên vương tốt xấu gì có cùng nguồn gốc với hoàng thất.
Đánh gãy xương vẫn còn gân nối.
Hơn nữa lúc trước thái tổ hoàng đế phân phong phiên vương đến các nơi, chính là vì muốn người trong nhà trấn thủ bốn phương, bảo vệ xung quanh triều đình Đại Chu.
Phiên vương cùng các quan to biên giới kia, hoàn toàn chính là quan hệ kiềm chế lẫn nhau.
Nhưng theo triều đình Đại Chu khống chế đối với địa phương dần dần yếu bớt, triều đình không thể không tăng mạnh lực lượng phiên vương, để kiềm chế thế lực địa phương không nghe lời.
Ninh Vương trước kia chỉ có thể có được một mũi vương phủ vệ đội, hưởng thụ lương thực tiền bạc cung phụng của đất phong, cũng dần dần có được quyền to bổ nhiệm quan viên.
Vương phủ vệ đội cũng liên tục mở rộng, trở thành một mũi lực lượng vũ trang hết sức quan trọng.
Ở dưới triều đình dung túng cùng ủng hộ, hôm nay Phục Châu đã hoàn toàn ở dưới sự khống chế của Ninh Vương Triệu Diễm, nghiễm nhiên trở thành thế lực nhỏ cát cứ một phương.
Triều đình bổn ý là để Ninh Vương Triệu Diễm kiềm chế Đông Nam Tiết Độ phủ giáp giới.
Nhưng trên thực tế Ninh Vương Triệu Diễm lại có ý nghĩ của riêng mình.
Một lần này nội bộ Đông Nam Tiết Độ phủ bùng nổ phản loạn, hắn ngay lập tức phái ra phụ tá Trương Cảnh Thành dưới trướng mình bí mật lẻn vào Đông Nam Tiết Độ phủ, tìm hiểu tin tức các phương diện.
Trong tẩm cung Ninh Dương phủ tráng lệ, làn hương lan tỏa, Ninh Vương Triệu Diễm thân trần, đang nằm chỏng vó ở trên giường rộng lớn ngủ ngáy o o.
Hơn mười nữ tử xinh đẹp mặc lụa mỏng ngọc thể ngang dọc làm bạn bên cạnh, khung cảnh tương đối hương diễm.
“Cốc cốc cốc ——”
Tiếng đập cửa bên ngoài tẩm cung đánh thức Ninh Vương Triệu Diễm đang ngủ say.
Triệu Diễm đẩy ra cánh tay nữ tử đặt ở trên người mình, ngồi dậy.
“Chuyện gì?”
Triệu Diễm mở miệng hỏi.
“Điện hạ, Trương Cảnh Thành Trương đại nhân đã trở lại.” Bên ngoài vang lên tiếng của tổng quản thái giám vương phủ.
“Ừm, cô biết rồi.”
Triệu Diễm phân phó: “Bảo hắn ở phòng khách chờ cô.”
“Tuân mệnh.”
Tổng quản thái giám tiếng bước chân đi xa.
“Điện hạ, ngủ thêm một lúc đi.”
Hương thơm quanh quẩn, một cánh tay trắng bóc quấn lên cổ Triệu Diễm.
“Cô còn có chuyện quan trọng.”
Các nữ tử trên giường nghe vậy, không dám dây dưa Ninh Vương Triệu Diễm nữa.
“Ta hầu hạ điện hạ thay quần áo.”
“Ừm.”
Triệu Diễm ở dưới một đám nữ tử hầu hạ, rất nhanh đã ăn mặc chỉnh tề.
Khi hắn xuất hiện ở phòng khách rộng rãi sáng ngời kia của vương phủ, đã không còn sự hoang đường lúc ở tẩm cung.
Trên khuôn mặt đường nét cứng rắn của hắn tràn đầy nét lạnh lùng, cho người ta cảm giác áp bách không giận tự uy, khí tràng mạnh mẽ.
“Thần tham kiến điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Nhìn thấy Ninh Vương Triệu Diễm ngẩng đầu bước vào phòng khách, phụ tá Trương Cảnh Thành vội vàng đứng dậy quỳ lạy.
“Miễn lễ.”
“Đứng lên nói chuyện.”
Sau khi Triệu Diễm đi đến chủ vị ngồi xuống, Trương Cảnh Thành lúc này mới nói tạ ơn rồi đứng dậy.
Ở sau khi đuổi các thủ hạ ra, Triệu Diễm lúc này mới mở miệng dò hỏi: “Chuyện cô bảo ngươi làm, xử lý như thế nào?”
Trương Cảnh Thành khom người trả lời: “Ta theo điện hạ phân phó, ở ngoài thành Lâm Xuyên ngồi canh mấy ngày, quan sát một phen chiến sự của Tả Kỵ quân cùng bộ đội sở thuộc Cố Nhất Chu.”
“Hôm nay đối với chiến lực của Tả Kỵ quân cùng bộ đội sở thuộc Cố Nhất Chu, đã có hiểu biết đại khái.”
“Nói cụ thể chút.”
Triệu Diễm bưng trà lên nhấp một ngụm, ra hiệu Trương Cảnh Thành tiếp tục.
Hắn một lần này phái ra Trương Cảnh Thành vị thủ tịch phụ tá này đi Đông Nam Tiết Độ phủ xem cuộc chiến, chính là vì muốn làm rõ chiến lực thực tế của Tả Kỵ quân cùng bộ đội sở thuộc Cố Nhất Chu, cung cấp một ít căn cứ cho hắn quyết sách.
“Tả Kỵ quân lần này là do đại đô đốc Lưu Uyên thống soái, dưới trướng có phó tướng Tào Vinh đi Đông Sơn phủ, Mã Phúc Sơn, Diêu Quân thì đến thành Lâm Xuyên.”
“Đại bộ phận Tả Kỵ quân sau khi đến thành Lâm Xuyên, đã tiến hành công kích mấy ngày liền đối với thành Lâm Xuyên, nhưng hiệu quả rất nhỏ.”
“Theo thần quan sát, Tả Kỵ quân tuy được xưng một trong ba đại cường quân của Đông Nam Tiết Độ phủ, nhưng bọn họ quanh năm không trải qua chiến trận chém giết, quân tốt tuy quân bị đầy đủ, nhưng chiến lực lại chỉ tạm được.”
“Trái lại bộ đội sở thuộc Cố Nhất Chu tuy quân bị không đầy đủ, nhưng bọn họ là do Tuần Bộ doanh các châu phủ ban đầu mở rộng trù hoạch kiến lập, lại cùng sơn tặc có nhiều phen chém giết, chiến lực so với trong dự đoán mạnh hơn rất nhiều.”
Triệu Diễm hỏi: “Tả Kỵ quân so với vương phủ vệ đội của cô, ai yếu ai mạnh?”
Phụ tá Trương Cảnh Thành trầm ngâm, sau đó nói: “Vương phủ vệ đội thao luyện có bài bản, quân bị chỉnh tề, nhưng giống với Tả Kỵ quân, cũng là thiếu chiến trận chém giết rèn luyện.”
“Nếu hai quân giao chiến, hươu chết về tay ai còn chưa biết.”
Ninh Vương Triệu Diễm ngẩn ra, sau đó cười ha ha.
“Ngươi trái lại cũng nói được một câu nói thật.”
Đối mặt Trương Cảnh Thành ăn ngay nói thật, Ninh Vương cảm khái một câu.
“Binh mã thao luyện tốt nữa, chưa từng thật sự ra trận chém giết, chung quy là gối thêu hoa, trông được không dùng được, xem ra vẫn là phải phái bọn họ đi rèn luyện thêm một phen mới được.”
Trương Cảnh Thành không biết ý tứ vương gia nhà mình, không hé răng.