Chương 717: Tìm hiểu tin tức (2)
Chương 717: Tìm hiểu tin tức (2)
Sơn tặc trong núi bọn họ đánh cướp lượng lớn bạc, đều cần thông qua tiền trang trong trấn Trường Điền đi tẩy trắng.
Bằng không, bọn họ cho dù đánh cướp nhiều bạc nữa, cũng không có chỗ để dùng.
Trước kia trấn Trường Điền là Ngọa Ngưu sơn Hàn gia âm thầm khống chế, hôm nay do Hắc Kỳ hội mới quật khởi của Ngọa Ngưu sơn phụ trách khống chế.
Ngoài ra, còn có một đội binh mã Tuần Phòng quân đóng quân ở trấn Trường Điền.
“Ngươi con mẹ nó không muốn sống nữa à!”
“Trấn Trường Điền kia bây giờ chính là nơi Tuần Phòng quân đóng quân, ngươi bây giờ đi trấn Trường Điền, vậy chẳng phải là chui đầu vô lưới?”
Sơn tặc kia còn chưa nói xong, đầu mục Dương Tùng hướng về ót hắn cho ngay một cái vỗ.
“Hơn nữa, ngươi quên lão đại dặn dò như thế nào rồi à?”
“Bảo chúng ta đừng tùy tiện xuống núi, nếu ai dám một mình xuống núi, là phải bị chặt bàn tay!”
Đối mặt đầu mục Dương Tùng nghiêm túc, sơn tặc xoa cái ót mình nói: “Dương gia, ngài cũng đừng tức giận nha.”
“Nghe nói Tuần Phòng quân đều đã đi thành Lâm Xuyên bên kia trấn áp sơn tặc, Tuần Phòng quân đóng quân ở trấn Trường Điền nói không chừng cũng rút rồi.”
Sơn tặc giải thích: “Chúng ta thủ ở nơi này cũng không có ý tứ gì.”
“Không bằng chúng ta đi trấn Trường Điền tìm hiểu một phen, làm rõ bây giờ bên ngoài tình hình thế nào, trong lòng cũng có con số không phải?”
Lập tức có sơn tặc phụ họa nói: “Đúng, bài bạc cùng đùa giỡn nữ nhân trái lại là thứ yếu, chúng ta chủ yếu là ra ngoài tìm hiểu tin tức một phen.”
“Lão đại bảo chúng ta thủ ở chỗ này canh gác, còn phải vài ngày mới sẽ có người đến thay cho chúng ta, dù sao chúng ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi.”
“Chúng ta đi trấn Trường Điền tìm hiểu tin tức một phen, lập tức sẽ trở lại, chỉ cần chúng ta đều không nói, không có ai biết.”
Bọn họ trước kia trong tay có bạc, đều là đi bài bạc cùng chui vào trong lầu xanh tiêu dao khoái hoạt.
Nhưng từ sau khi Tuần Phòng quân vào đóng quân, bọn họ đã rất lâu rồi chưa đi tìm vui.
Dù sao Tuần Phòng quân người đông thế mạnh, khắp nơi đều lập trạm kiểm tra, bọn hắn cũng không dám dễ dàng xuống núi, đây chính là chuyện liên quan đến tính mạng bọn hắn.
Nhưng bây giờ sau khi nghe nói Tuần Phòng quân đã đi thành Lâm Xuyên, người để lại bên này không nhiều, tâm tư của bọn hắn lại linh hoạt hẳn lên.
Đầu mục sơn tặc Dương Tùng nhìn vài tên sơn tặc một lần, nói: “Các ngươi nói trái lại cũng có một chút đạo lý.”
“Vậy chúng ta liền đi phụ cận trấn Trường Điền nhìn xem, xem Tuần Phòng quân có phải giống như lời đồn, thật sự đại bộ phận đều rút đi rồi hay không.”
“Dương gia anh minh!”
Mấy tên sơn tặc thấy Dương Tùng đồng ý, bọn hắn đều lộ ra vẻ mặt hưng phấn.
“Trường đao đều đừng mang theo, mục tiêu quá lớn, dễ dàng bại lộ thân phận của chúng ta.”
Dương Tùng phân phó vài tên sơn tặc: “Mang mấy thanh đoản đao là được.”
“Vâng!”
Bọn Dương Tùng sau khi cải trang một phen, để lại một gã sơn tặc nhát gan ở chỗ cũ trông giữ trường đao các vật phẩm của bọn hắn.
Dương Tùng thì dẫn theo năm tên sơn tặc, cải trang sau đó xuống núi, đi thẳng đến trấn Trường Điền.
Bọn hắn đến trấn Trường Điền đã là buổi trưa.
Trước kia ở nơi tới gần cửa vào núi đều có trạm gác Tuần Phòng quân, hơn nữa ở rất nhiều nơi còn có đội tuần tra của Hắc Kỳ hội.
Nhưng bọn hắn lần này dọc đường tới đây, trừ ở ngoài trấn Trường Điền thấy được vài người Hắc Kỳ hội cầm mâu trúc đang gác, ngay cả cái bóng Tuần Phòng quân cũng chưa nhìn thấy.
“Khắp nơi đều không thấy bóng dáng Tuần Phòng quân, bọn hắn nhắm chừng là thật sự rút đi toàn bộ rồi.”
Bọn hắn tránh né ở dưới một cái cây to ngoài trấn Trường Điền, quan sát có dân chúng ra ra vào vào trấn Trường Điền, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nói rõ lời đồn là thật.
“Dương gia, ngươi xem giờ cũng buổi trưa rồi, nếu không chúng ta vào trong thôn trấn lại tìm hiểu tin tức thuận tiện ăn một bữa cơm?”
Một sơn tặc từ cửa vào trấn Trường Điền thu hồi ánh mắt, muốn vào thôn trấn.
“Nhỡ đâu bọn hắn nhìn thấu chúng ta làm sao bây giờ?”
Dương Tùng giờ phút này bụng cũng có chút đói rồi.
Nhưng nhìn thấy mấy người Hắc Kỳ hội thủ vệ ở cửa thôn trấn, trong lòng hắn vẫn có chút do dự.
Nhiệm vụ của bọn hắn là ở cửa núi canh gác, bây giờ một mình xuống núi tìm hiểu tin tức đã là trái với quy củ.
Nếu như bị nhìn thấu bắt được, vậy có khả năng đầu rơi xuống đất.
“Dương gia, ngươi xem đám người Hắc Kỳ hội kia chỉ là làm chút bộ dáng.”
Sơn tặc chỉ vào nơi xa nói: “Nhiều người như vậy ra ra vào vào, cũng không thấy bọn hắn kiểm tra dò hỏi.”
“Vậy được, ngươi đi lên trước thử xem.”
Dương Tùng lập tức phân phó đối với sơn tặc này.
“A?”
Sơn tặc này ngẩn ra, lập tức lộ ra khuôn mặt mướp đắng: “Dương gia, ta, ta...”
“Ngươi không phải muốn vào thôn trấn sao, vậy thì đi dò đường một chút đi.”
Dương Tùng nói với tên sơn tặc này: “Thấy tình thế không đúng thì chạy về, chúng ta tiếp ứng ngươi.”
“Được, được rồi.”
“Vậy ta nếu có sơ sẩy gì, các ngươi phải tiếp ứng ta đó.”
“Yên tâm đi, chúng ta sẽ không thấy chết mà không cứu.”
Sơn tặc này đối mặt mệnh lệnh của Dương Tùng, nuốt nước bọt, chỉ có thể kiên trì từ nơi ẩn thân đi ra ngoài, hầu như là một bước ba lần quay đầu tới gần cửa vào trấn Trường Điền.