Chương 720: Công thành chiến
Chương 720: Công thành chiến
“Ném một cây đuốc xuống!”
Phản quân bên cạnh nói, liền lấy xuống một cây đuốc, hướng về ngoài thành ném xuống.
Cây đuốc rơi xuống dưới thành, ánh lửa chiếu sáng bóng tối chung quanh.
“Ngoài thành có người!”
Khi cây đuốc rơi xuống đất, binh sĩ phản quân thấy được thang dựng vào trên tường thành, cũng thấy được huynh đệ Trấn Sơn doanh trong phạm vi ánh lửa vội vàng hướng về bóng tối tránh né.
“Mau, Tuần Phòng quân mò tới rồi!”
Một tên phản quân sau khi thấy rõ ràng ngoài thành không biết khi nào đã mò đến không ít huynh đệ Tuần Phòng quân, xoay người rống to lên.
“Vù!”
Lúc này, Cảnh Nhị đã trèo đến lỗ châu mai không chần chờ nữa, trực tiếp xoay người nhảy lên đầu tường.
Thủ vệ phản quân đang lớn tiếng báo động kia nghe được động tĩnh phía sau, vừa mới xoay người, liền thấy được một bóng đen trực tiếp đánh tới.
“Phập!”
“A!”
Trường đao sắc bén lướt qua cổ phản quân thủ vệ này, máu ấm áp phun tung tóe đến trên mặt Cảnh Nhị, dinh dính.
Cảnh Nhị bất chấp đi lau máu trên mặt, đạp mạnh ra một cước, phản quân thủ vệ này liền ‘Bịch’ ngã lăn xuống đất.
“Tuần Phòng quân trèo lên rồi!”
“Mau, giết chết hắn!”
Mấy tên phản quân thủ vệ chung quanh phản ứng lại, bọn hắn ở ngoài sự chấn động, chộp lấy đao liền lao tới.
“Keng!”
Cảnh Nhị vung đao chặn trường đao một thủ vệ bên trái bổ tới, bức lui gã.
“Phốc!”
Nhưng trường mâu của một binh sĩ phản quân bên phải lại hung hăng đâm vào đùi hắn.
Hắn bị đau rên một tiếng, lui về phía sau vài bước, dựa vào tường thành chưa để mình ngã xuống.
“Giết chết hắn!”
Lúc này, ngoài thành đã sáng lên cây đuốc dày đặc, vô số tướng sĩ Trấn Sơn doanh đang dọc theo thang trèo lên trên.
Ở bên trái cách Cảnh Nhị không xa, cũng có huynh đệ Trấn Sơn doanh nhảy lên đầu tường, chém giết cùng phản quân thủ vệ.
“Chết đi!”
Có binh sĩ phản quân cầm trường đao chém mạnh về phía Cảnh Nhị.
Cảnh Nhị chật vật tránh né, trường đao chém vào trên gạch thành, gạch thành cũng bị cắt mất một góc.
Đối mặt mấy thanh trường đao chém giết, Cảnh Nhị bị ép không có chỗ tránh né.
Cảnh Nhị quay cuồng một cái ngay tại chỗ, tung người đến trước mặt hai tên phản quân thủ vệ.
Trường đao trong tay hắn chém ngang ra ngoài, cẳng chân hai phản quân thủ vệ bị chém trúng, kêu rên một tiếng ngã lăn xuống đất.
Cảnh Nhị lao lên, thở hổn hển đâm mạnh trường đao vào ngực một tên phản quân thủ vệ, xoắn mạnh một cái, phản quân thủ vệ kia giãy giụa vài cái liền không còn động tĩnh.
“Phốc!”
“Phốc!”
Hai cây trường mâu đâm mạnh tới, Cảnh Nhị quay cuồng tránh né, chật vật không chịu nổi.
“Phập!”
“A!”
Lại có hai huynh đệ Trấn Sơn doanh nhảy lên đầu tường, bọn họ cầm đao lao về phía hai gã phản quân thủ vệ tay cầm trường mâu kia.
Huynh đệ Trấn Sơn doanh một lần này là vụng trộm mò tới, khi thủ vệ phát hiện, bọn họ đã cách đầu tường không xa.
Ở sau khi phát hiện bại lộ, bọn họ trực tiếp triển khai cường công.
Trên đầu tường trong lúc nhất thời khắp nơi đều là ánh lửa, đao quang kiếm ảnh, khắp nơi đều là bóng người đang chém giết.
Đùi Cảnh Nhị bị đâm một cái lỗ thủng, máu chảy ròng ròng, đứng cũng không đứng lên được.
Hắn bò đến một góc đen sì, từ trong lòng lấy ra một khối băng gạc lớn, nhịn đau tự mình băng bó vết thương.
Băng gạc này là tham tướng đại nhân chuyên môn mua cho bọn họ, trên người mỗi một huynh đệ đều mang theo, chuyên môn dùng để cầm máu.
Cũng may bây giờ đầu tường lộn xộn, khắp nơi đều đang chém giết.
Thủ vệ đều đang không ngừng ngăn cản huynh đệ Trấn Sơn doanh nhảy lên đầu tường, không có ai chú ý tới hắn thương binh này.
“Bịch!”
Một phản quân thủ vệ trên người trúng một đao, ngã xuống trước người Cảnh Nhị cách không xa.
Binh sĩ phản quân này giãy dụa muốn bò dậy.
Cảnh Nhị nhịn đau, trực tiếp lao lên, hướng về cổ gã cho một đao, kết quả tính mạng của gã.
Lúc này, một cây trường đao hướng về Cảnh Nhị chém đến.
Cảnh Nhị vội vàng nghiêng người tránh thoát trường đao gào thét kia, trường đao rơi trên thi thể phản quân, máu thịt bắn tung tóe.
“Huynh đệ nhà mình!”
Khi người cầm đao còn muốn vung đao, Cảnh Nhị thấy được trên cánh tay gã buộc mảnh vải trắng, hô to một tiếng.
Người cầm đao này sửng sốt, cũng thấy rõ trên cánh tay Cảnh Nhị buộc mảnh vải trắng.
“Huynh đệ, ngươi không sao chứ...”
Huynh đệ này thấy là người một nhà, thở phào nhẹ nhõm một hơi, khi còn muốn dò hỏi, đột nhiên một cây trường mâu từ phía sau lưng gã đâm xuyên.
“Hự.”
Trường mâu quấy, huynh đệ này vẻ mặt đầy khổ sở mềm nhũn ngã xuống đất.
“Ta đ** bà ngươi!”
Cảnh Nhị thấy thế, cũng không để ý đau đớn trên đùi mình, cầm đao bổ nhào lên.
Tên binh sĩ phản quân cầm trường mâu kia còn chưa phản ứng lại, đã cảm giác mình bị một con trâu điên húc ngã xuống đất.
Thân thể gã nặng nề ngã trên mặt đất, sau lưng va chạm ở trên gạch thành, đau tới mức tru tréo lên.
“Ta giết chết ngươi!”
Cảnh Nhị gắt gao đè phản quân thủ vệ bị ngã tới choáng váng này ở trên mặt đất, nắm tay hướng về trên mặt đối phương đánh mạnh xuống.
‘Rắc’ một tiếng, mũi đối phương bị lập tức đánh gãy, máu tươi giàn giụa.
Khi Cảnh Nhị cùng binh sĩ phản quân này vật lộn với nhau, càng lúc càng nhiều huynh đệ Trấn Sơn doanh đã nhảy lên đầu tường.
Đô úy Ngụy Trường Sinh cũng trèo đến trên đầu tường.