Chương 749: Lửa cháy đốt thành (1)
Chương 749: Lửa cháy đốt thành (1)
Trên một chỗ lầu các ba tầng của thành Lâm Xuyên, Phiêu Kỵ quân Quân Pháp Tuần Sát sứ Nhạc Định Sơn chắp hai tay ở sau lưng, chiến bào không có gió vẫn căng phồng.
Hắn nhìn trong thành càng lúc càng nhiều nơi cháy lên, trong đôi mắt âm trầm của hắn tràn đầy sắc lạnh.
Tả Kỵ quân và Tuần Phòng quân đã lao vào trong thành, bọn họ rất nhiều người còn đang dọc theo đường ngõ khu phố lao về phía trước đánh giết, cũng có người đang không kiêng nể gì đánh cướp.
Các tướng quân đang ở trong thành cũng đã nhận ra chung quanh có không ít nơi bắt đầu bốc cháy.
Ở trong mắt bọn họ, có một chút phòng ốc cháy, đó cũng là chuyện bình thường.
Khẳng định là tên chó không có mắt nào đó không cẩn thận châm lửa vật dễ cháy, mới đưa đến một ít nơi bắt đầu bốc cháy.
Vì thế, bọn họ cũng không để ý.
Bọn họ ai nên xông lên thì xông lên, nên cướp thì cướp, chưa ý thức được, một hồi tai họa thật lớn đang nhanh chóng tới gần.
Tiếng chiêng đồng gõ vang ‘Keng keng keng’ ở các nơi.
Đô úy Kỷ Ninh phái ra huynh đệ ở các nơi hò hét, để dân chúng nhanh chóng chạy về phía cổng tây, để tránh luân hãm ở trong thành.
Trên thực tế không cần bọn Kỷ Ninh hò hét, trong thành bây giờ đã loạn hết cả lên.
Ở lại trong thành thật sự quá nguy hiểm, nói không chừng khi nào sẽ bị loạn binh ‘xoẹt xoẹt’.
Dân chúng kéo cả nhà, dọc theo một ít ngõ nhỏ tối tăm chạy trốn, bọn họ ý đồ chạy ra khỏi thành, để tránh trở thành quỷ dưới đao.
Về phần nhà cửa bốc cháy, bọn họ đã không rảnh bận tâm.
Bây giờ trong thành khắp nơi đều là Trấn Sơn doanh, Tả Kỵ quân cùng phản quân cầm binh khí, bọn họ đối mặt nguy hiểm tính mạng.
Bọn họ muốn thừa dịp hỗn loạn đại quân bên ngoài vào thành, chạy ra khỏi thành.
Nhạc Định Sơn đứng ở trên lầu các, có thể nhìn thấy rõ ràng trong thành hỗn loạn, khắp nơi đều là hỗn chiến chém giết, ánh lửa ngút trời, khói đặc cuồn cuộn.
Ở trên đường lớn cách hắn không xa, đại đội Tả Kỵ quân vừa xông qua đầu đường.
Trong ngõ bên cạnh liền chui ra mấy chục binh sĩ phản quân.
Trong tay các binh sĩ phản quân vác không ít củi, bọn hắn ném chúng lrên đường cái, châm lửa.
Ở trước khi rút lui, bọn họ còn châm lửa phòng ốc cùng cửa hàng bên đường.
Trong chớp mắt, khu phố liền khói đặc cuồn cuộn, ngọn lửa càn quét.
“Tướng quân!”
Một quan quân chạy bịch bịch lên lầu, đi tới trước mặt Nhạc Định Sơn.
“Đại tướng quân dẫn binh mã đã từ cổng bắc ra ngoài rồi.”
Quan quân nói với Nhạc Định Sơn: “Trong thành bây giờ đã bốc cháy, chúng ta cũng đi thôi.”
Nhạc Định Sơn từ thành thị khói đặc cuồn cuộn thu hồi ánh mắt, hắn gật gật đầu.
“Ừm.”
“Đi thôi.”
Nhạc Định Sơn đi xuống lầu, trong sân đã có mấy chục phản quân võ trang đầy đủ đang chờ hắn.
Bọn họ dọc theo tuyến đường định sẵn, nhanh chóng hướng về phía cổng bắc mà đi.
Ven đường trừ mấy tên xui xẻo tự mình đụng phải bị bọn họ giết chết, đối với binh sĩ Tả Kỵ quân khác thành đàn ở khắp nơi đánh cướp, Nhạc Định Sơn nhìn cũng chưa nhìn bọn hắn lấy một cái.
Chỉ một tia lửa có thể thiêu cháy cả đồng cỏ.
Người dưới trướng Nhạc Định Sơn ở trong thành phóng hỏa khắp nơi, nơi bọn hắn đốt ước chừng có mấy trăm chỗ.
Mấy trăm địa điểm này mới đầu là không bắt mắt.
Nhưng theo lửa không ngừng lan tràn, toàn bộ thành Lâm Xuyên rất nhanh đã đều cháy lên.
Ngọn lửa thật lớn đang tùy ý thổi quét, rất nhiều phòng ốc, cây cối đều đang thiêu đốt, trong không khí sóng nhiệt quay cuồng, ánh lửa chiếu sáng bừng nửa khoảng trời.
Vài tên binh sĩ Tả Kỵ quân đang ở trong một chỗ sân nhà lục lọi đột nhiên cảm giác được có chút khô nóng.
“Sao nóng như vậy chứ!”
Một binh sĩ Tả Kỵ quân lau mồ hôi trên trán, cảm thấy hít thở có chút khó khăn.
“Nhà cửa bên ngoài cháy rồi.”
Có binh sĩ Tả Kỵ quân chỉ vào căn phòng bên cạnh nói: “Lửa đã đốt về phía chúng ta bên này, chúng ta nhanh đi thôi!”
“Đi, đi!”
Nhìn thấy lửa càn quét cùng khói đặc cuồn cuộn, mấy tên binh sĩ Tả Kỵ quân này vừa rồi một lòng tìm kiếm đồ vật đáng giá bị dọa giật mình.
Chỉ một lát như vậy, sao nhà cửa bên cạnh đều cháy lên rồi.
Bọn họ chạy ra khỏi sân, sóng nhiệt cuồn cuộn ập vào mặt, làm bọn họ theo bản năng nâng tay che khuất mặt mình.
Nhìn thấy cả con phố đều cháy lên, bọn họ đứng ngây ra ở nơi đó.
“Con mẹ nó, sao đều cháy lên rồi? ?”
Bọn họ lúc vừa rồi vào chỉ là nhìn thấy mấy nơi cháy, nhưng bây giờ hơn phân nửa con phố đều đang bốc cháy, điều này làm bọn họ có chút ngây dại.
“Khụ khụ!”
Một làn gió thổi đến khói đặc, một binh sĩ Tả Kỵ quân bị ngạt tới mức ho sù sụ.
“Đừng thất thần nữa, đi mau!”
Nơi này sóng nhiệt quay cuồng, bọn họ không dám ở lâu chỗ này.
Hướng bọn họ tới đây đã bị lửa cản trở, bọn họ chỉ có thể hướng về nơi không có lửa mà chạy.
Nhưng chạy chưa được bao xa, lửa phía trước thổi quét tới, làm bọn họ lại bị ép chui vào một tòa nhà.
Bọn họ không quen thuộc đối với bên trong thành Lâm Xuyên, bây giờ rất nhiều nơi đã cháy.
Bọn họ chạy khắp nơi, không khí nóng cháy làm bọn họ mồ hôi đầm đìa, bọn họ phát hiện mình đã lạc đường, thế mà không ra được.
Giống với mấy binh sĩ Tả Kỵ quân này, khu phố trong thành lửa lớn lan tràn khắp các nơi.