Chương 757: Âm thầm tham gia (2)
Chương 757: Âm thầm tham gia (2)
Nhưng hắn biết năng lực của mình có hạn, cho nên chỉ có thể thận trọng, mỗi một bước đều đi đặc biệt cẩn thận.
Hắn vốn cho rằng đánh tan phản quân của Cố Nhất Chu, có thể thăng quan tiến chức, tiến một bước leo lên trên.
Nhưng bây giờ hắn phát hiện, mình lúc trước ôm quá nhiều ảo tưởng tốt đẹp đối với kẻ địch, quá mức nhân từ đối với kẻ địch.
Kẻ địch thế lớn cũng sẽ không giảng nhiều quy củ như vậy.
Bọn hắn vì tư tâm của mình, có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào.
Trong đầu hắn ở một thời không khác hình thành quy tắc ý thức, đối mặt một cái thế gian băng lạnh tàn khốc như vậy, rất hiển nhiên không quá thích hợp.
Nói đến cùng, Cố Nhất Chu, Giang Vĩnh Phong đám quyền quý xuất thân không tệ này đều là cùng một loại người, bọn hắn chỉ có tư tâm, hoàn toàn không để ý người khác chết sống.
Ở trước mắt bọn chúng, chỉ có chuyện của chính bọn chúng mới là chuyện, dân thường đều là đối tượng có thể tùy ý bọn chúng bài bố cùng tàn sát mà thôi.
Chỉ cần một loại người này còn tồn tại, như vậy dân chúng sẽ không thể được hưởng ngày lành!
“Truyền quân lệnh của ta.”
Trương Vân Xuyên nói với Tào Thuận bên người: “Tướng sĩ Trấn Sơn doanh, Phi Báo doanh ta, về sau phàm là nhìn thấy Cố Nhất Chu cùng với tướng lĩnh nòng cốt đô úy trở lên dưới trướng hắn, không tiếp nhận bọn chúng đầu hàng, trực tiếp giết không tha!”
Cảnh nội Lâm Xuyên phủ Tử Cốc huyện, phó tướng Mã Phúc Sơn dẫn hơn một vạn binh mã Tả Kỵ quân đã đuổi kịp bộ đội sở thuộc Cố Nhất Chu chạy trốn.
Phản quân dưới trướng Cố Nhất Chu không tiếp tục chạy trốn, ngược lại dừng bước.
Phó tướng Mã Phúc Sơn cũng chưa hạ lệnh binh mã đuổi theo một đêm xông lên.
Bởi vì ở trong núi rừng gần Cố Nhất Chu bên kia, đã có binh mã cuồn cuộn không ngừng từ trong rừng rậm tràn ra.
Đám binh mã này giơ cờ hiệu phản quân trang bị hoàn mỹ, quân dung lạnh lùng nghiêm khắc.
“Phản quân từ khi nào có nhiều binh mã như vậy?”
Nhìn thấy phản quân kia cuồn cuộn không ngừng từ rừng rậm trào ra, trong lòng phó tướng Mã Phúc Sơn trên lưng ngựa chấn động không thôi.
Các binh tướng Tả Kỵ quân mệt thở hổn hển cũng thấy được lượng lớn phản quân ở cách đó không xa bày trận.
Bọn họ vẻ mặt hoảng hốt, đội ngũ có chút xao động.
“Phó tướng đại nhân, chúng ta làm sao bây giờ?”
Một tham tướng giục ngựa đến trước mặt phó tướng Mã Phúc Sơn: “Chúng ta đánh hay không đánh?”
Bọn họ đuổi theo phản quân cả đêm, thật không dễ gì đuổi kịp.
Nhưng rất hiển nhiên, nơi này có lượng lớn phản quân tiếp ứng.
Bọn họ nếu tùy tiện xông lên, thắng bại khó liệu.
“Ngươi mù à!”
Mã Phúc Sơn đổ ập xuống đầu mắng chửi tham tướng kia một trận: “Ngươi không thấy phản quân có binh mã tiếp ứng sao!”
“Chúng ta đuổi theo cả đêm, các tướng sĩ mệt tới mức sức cầm đao cũng không còn, xông lên chịu chết sao!”
Phó tướng Mã Phúc Sơn sau khi hướng về nơi xa nhìn một cái, quyết đoán hạ lệnh: “Hậu đội biến tiền đội, rút!”
Ở sau khi thấy có lượng lớn phản quân chờ đợi ở nơi này, Mã Phúc Sơn không dám ham chiến, quyết định rút lui.
“Lập tức phái người đi bẩm báo đại đô đốc, chúng ta nơi này phát hiện lượng lớn phản quân, chúng ta sợ không địch lại, thỉnh cầu phái binh tiếp viện!”
“Rõ!”
Có tín sứ quay đầu ngựa, giục ngựa rời khỏi.
Ở dưới mệnh lệnh của Mã Phúc Sơn, Tả Kỵ quân mệt mỏi không dám trì hoãn, bọn họ chậm rãi rút lui, muốn thoát ly tiếp xúc với phản quân.
Trong trận doanh phản quân, Phiêu Kỵ đại tướng quân Cố Nhất Chu đã hội hợp với bộ đội sở thuộc phó tướng Từ Kiến lượn lờ ở ngoại vi.
“Đại tướng quân!”
Từ Kiến mang thủ tịch phụ tá Trương Cảnh Thành trong phủ Ninh Vương dẫn tiến cho Cố Nhất Chu.
“Vị này chính là Trương Cảnh Thành đại nhân trong phủ Ninh Vương điện hạ.”
Cố Nhất Chu đánh giá cao thấp Trương Cảnh Thành một phen, thấy y khuôn mặt gầy, đôi mắt sáng ngời có thần, hắn chắp tay đối với Trương Cảnh Thành.
“Trương đại nhân, may mắn được gặp.”
Trương Cảnh Thành cười nói: “Ra mắt Cố đại tướng quân.”
Bọn họ tuy đây là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng bọn họ đã thông qua bồ câu đưa tin liên lạc.
Cố Nhất Chu một lần này dẫn thủ hạ đến nơi đây, đó là dựa theo kế hoạch bọn họ dự định làm việc.
Sau khi hàn huyên với nhau một phen, Cố Nhất Chu chỉ vào tướng sĩ dưới trướng nói: “Trương đại nhân, tướng sĩ dưới trướng ta ác chiến với địch nhiều ngày như vậy, đã mỏi mệt không chịu nổi, không có sức tái chiến.”
“Truy binh liền giao cho các ngươi đối phó.”
Trương Cảnh Thành cười cười trả lời: “Cố đại tướng quân nghỉ tạm trước, vẻn vẹn hơn vạn truy binh mà thôi, chúng ta lật tay có thể tiêu diệt.”
Trương Cảnh Thành sau đó cáo từ với Cố Nhất Chu, quay trở về đội ngũ giơ cờ hiệu phản quân.
Đám binh mã này tuy giơ cờ hiệu phản quân, nhưng trên thực tế lại là vệ đội Ninh Vương phủ Phục Châu bên kia bí mật chạy tới.
Vệ đội Ninh Vương phủ vốn chỉ có mấy nghìn người, bọn họ chủ yếu gánh vác công tác thủ vệ bảo hộ Ninh Vương phủ.
Nhưng bây giờ triều đình không có sức quản địa phương, cho nên tăng thêm quyền thế của phiên vương, để kiềm chế Tiết Độ phủ địa phương.
Ninh Vương quyền bính ngày càng cao, binh mã vệ đội Ninh Vương phủ dưới trướng hắn cũng liên tục mở rộng, bây giờ có thể nói là binh hùng tướng mạnh.