Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 759 - Chương 759: Tổn Thất Thê Thảm Nặng Nề (2)

Chương 759: Tổn thất thê thảm nặng nề (2) Chương 759: Tổn thất thê thảm nặng nề (2)

“Ầm!”

Đám kỵ binh giơ cờ phản quân này, thuộc về kỵ binh trang bị hoàn mỹ của vệ đội Ninh Vương.

Bọn họ tựa như những con quái thú bọc sắt thép, trực tiếp va chạm vào trong đội ngũ đoạn hậu mỏng manh này của Tả Kỵ quân.

Một binh sĩ Tả Kỵ quân đâm mạnh trường mâu trong tay ra ngoài, nhưng hắn quá khẩn trương, trường mâu đánh trượt.

“Ầm!”

Thân thể của hắn bị chiến mã xung phong tốc độ cao húc cho bay ngược ra ngoài.

Hắn ở giữa không trung đã phun máu tươi, xương cốt vỡ vụn.

Lại một binh sĩ Tả Kỵ quân chém trường đao ra ngoài.

Nhưng trường đao của hắn còn chưa chạm vào đối phương, trường đao trên không đã hạ xuống.

“Phập!”

Máu đỏ tươi tung bay, đầu của Tả Kỵ quân này bay cao cao ra ngoài, lại tựa như bóng da lăn lông lốc ở trên mặt cỏ.

Ở trong một chuỗi tiếng va chạm, quân trận mỏng manh kia của Tả Kỵ quân như là miếng đậu phụ yếu ớt, nhất thời bị húc cho nát bét.

Mấy trăm kỵ binh lấy tư thái bẻ gãy nghiền nát, trực tiếp đánh sập đội ngũ Tả Kỵ quân đoạn hậu.

Chỉ thấy các kỵ binh toàn thân bao bọc ở trong giáp trụ lao thẳng, ở trong đội ngũ Tả Kỵ quân nhấc lên một mảng gió tanh mưa máu.

Nơi bọn họ đi qua, mảnh thi thể của Tả Kỵ quân bay tứ tung.

Đối mặt bộ đội kỵ binh vũ trang đến tận răng, đội ngũ Tả Kỵ quân một hiệp đã bị đánh sập.

Các binh sĩ Tả Kỵ quân hoảng sợ tản ra bỏ chạy.

Cờ xí, tấm khiên, trường mâu chờ binh khí của bọn họ ném khắp nơi.

Bọn họ đã không có dũng khí đối trận cùng kỵ binh.

Bọn họ nhìn thấy đồng bạn của mình bị kỵ binh chạy như bay chém giết ngang lưng, ruột màu sắc rực rỡ chảy đầy đất.

Đối mặt kỵ binh đả kích như hàng duy*, một mũi Tả Kỵ quân đoạn hậu gấp gáp tập kết này bị đánh sập.

hạ chiều, ví dụ từ thế giới 3D hướng về thế giới 2D, hoặc như con người đối mặt với sâu kiến

Các kỵ binh cũng chưa dừng lại, bọn họ mang theo trường đao nhỏ máu, lao về phía đại bộ đội Tả Kỵ quân tranh nhau chạy trốn.

Bọn họ nhằm vào một lá cờ lớn phó tướng Tả Kỵ quân kia, bọn họ muốn chém tướng đoạt cờ!

Tàn quân Tả Kỵ quân tỏa ra bỏ chạy, nhưng bọn họ quá mệt rồi, bọn họ đã không chạy nổi nữa, đại bộ đội phản quân mãnh liệt như thủy triều bổ nhào lên.

Bọn họ cầm đao sắc bén, triển khai tàn sát tanh máu như bổ dưa thái rau đối với Tả Kỵ quân.

Phó tướng Mã Phúc Sơn nghe được chiến mã hí vang cùng tiếng kêu thảm thiết thê lương phía sau, cả người hắn phát run.

Hắn sau khi tòng quân đã là tiếu quan, dựa vào tích lũy từng trải, từng bước một vinh thăng làm phó tướng, trên thực tế ở trước khi đánh Lâm Xuyên phủ, hắn chưa từng đánh bất cứ trận nào vượt qua ngàn người.

Bây giờ đối mặt phản quân công kích quy mô lớn, hắn hoảng hốt rồi.

“Chạy, chạy mau!”

Hắn chưa tổ chức binh mã bày trận nghênh chiến, hắn hoảng hốt không chọn đường dẫn theo vệ đội của mình chạy.

Trên thực tế đội ngũ Tả Kỵ quân đã hoàn toàn rối loạn, bởi vì bỏ chạy dẫn tới trận hình lộn xộn toàn bộ.

Các quân quan không quản được binh sĩ, các binh sĩ cũng không nghe sai sử.

Mọi người đều đang bỏ chạy, đều không muốn ở lại phía sau chịu chết.

Nhưng một đêm truy kích, khiến thể lực của bọn họ tiêu hao quá nhiều.

Ở sau khi chạy ra hai dặm, bọn họ đã thở hổn hển chạy không nổi.

Trái lại phản quân ai cũng như rồng như hổ, Tả Kỵ quân lại không có dũng khí tử chiến.

Trận chém giết này giằng co gần không đến một canh giờ đã tuyên bố kết thúc.

Phó tướng Mã Phúc Sơn dẫn hơn một vạn Tả Kỵ quân, trừ bộ phận nhỏ người có ngựa chạy thoát, người khác hầu như toàn quân bị diệt.

Lúc buổi chiều, Mã Phúc Sơn ở dưới sự bảo vệ của vệ đội, chật vật chạy trở về thành Lâm Xuyên.

“Xong rồi, xong rồi.”

“Tất cả đều xong rồi “

Khi đại đô đốc Tả Kỵ quân Lưu Uyên gặp được phó tướng Mã Phúc Sơn, Mã Phúc Sơn cả người phát run, toàn thân trực tiếp bị dọa sợ, điên mất rồi.

“Bốp!”

Đại đô đốc Lưu Uyên túm áo Mã Phúc Sơn, nâng tay liền cho gã vài cái tát vang dội.

“Mã Phúc Sơn, binh mã của ta đâu!”

Lưu Uyên trừng mắt nhìn Mã Phúc Sơn, đôi mắt đỏ bừng.

Thi thể tham tướng Giang Vĩnh Phong mới tìm được ở trong phế tích, bên này một vạn binh mã lại toàn quân bị diệt, tâm tính hắn sụp đổ rồi!

“Xong rồi, xong rồi.”

“Đầy khắp núi đồi đều là phản quân, xong rồi, xong rồi “

“Chạy mau, phản quân đánh tới rồi!”

Đối mặt cái tát của Lưu Uyên, Mã Phúc Sơn giống như không biết đau đớn, cả người hắn run như cầy sấy, trong đôi mắt tràn đầy nét hoảng sợ, thế mà trốn tới dưới háng Lưu Uyên.

“Đồ khốn kiếp!”

“Ta đạp chết ngươi!”

Lưu Uyên giơ chân hướng về Mã Phúc Sơn đạp mạnh một trận, hổn hển!



Đông Nam Tiết Độ phủ, Giang Châu.

Trong hậu hoa viên, Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành nằm ở trên xích đu nhàn nhã hóng mát, mấy nữ tử mặc lụa mỏng trong tay bưng dưa và trái cây tươi mới hầu hạ ở bên người.

Một nữ tử tay cầm quạt tròn, đuổi ruồi muỗi sâu bọ, có hai nữ tử khác một người bóp vai một người bóp chân, động tác nhẹ nhàng.

Các chủ Tứ Phương các Diệp Trọng Sơn xuất hiện ở trong hậu hoa viên, đứng ở cách hơn mười bước khom mình hành lễ.
Bình Luận (0)
Comment