Chương 762: Truy tung
Chương 762: Truy tung
Hồ Bình An cùng thôn với hắn xuất thân Hắc Kỳ hội, từng trải đời, lại biết ăn nói, vì thế được bổ nhiệm làm ngũ trưởng của đội tân binh.
Khương Khánh ban đầu chỉ là một hán tử nhà nông thật thà, cho nên hắn tính tới trước mắt, chỉ là một tân binh bình thường.
Một lần này bọn Hồ Bình An, Khương Khánh những người quen thuộc trong núi này chui vào Ngọa Ngưu sơn.
Nhiệm vụ của bọn họ là căn cứ tình báo đã nắm giữ, phụ trách tra xét thực địa động hướng của sơn tặc, xem như tiên phong mở đường của đại quân diệt phỉ.
Bọn họ vì che giấu hành tung, cũng chưa đi đường nhỏ trên núi, mà là trèo đèo lội suối, đi qua trong núi rừng tràn đầy bụi gai vách đá dựng đứng.
Bọn họ chui ở trong núi vài ngày, một bộ quân phục màu xám mới được phát, đã bị bụi gai cào rách xơ xác, ống quần càng bị cắt thành dải vải.
Đây chính là bộ quần áo đầu tiên không có mụn vá hắn những năm gần đây mặc.
Nhưng bây giờ bị chà đạp như vậy, thực sự khiến Khương Khánh đau lòng không thôi.
“Phía trước có động tĩnh!”
Khi bọn Khương Khánh đi qua ở trong núi rừng rậm rạp, đột nhiên phía trước vang lên vài tiếng chim hót thanh thúy.
Bọn Khương Khánh những người này đồng loạt dừng bước, trong tay nắm chặt binh khí, ánh mắt cảnh giác nhìn chằm chằm núi rừng phía trước, như đối mặt đại địch.
Hơn mười binh sĩ Tuần Phòng quân nhắm nỏ trong tay về phía trước, chuẩn bị bắn bất cứ lúc nào.
Chung quanh trừ ngẫu nhiên tiếng chim hót líu lo cùng tiếng xào xạc gió thổi qua cành cây, cũng chỉ có tiếng thở dốc nặng nề của bọn họ.
“Soạt soạt!”
Đột nhiên, cây cối rậm rạp phía trước bị đẩy ra, hai hai thám báo binh cả người khoác cỏ dại cành cây, tựa như “dã nhân” xuất hiện.
Nhìn thấy là người mình, bọn Khương Khánh đồng loạt thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Khương Khánh lau mồ hôi lấm tấm trên trán của mình, vừa rồi hắn bị dọa cũng không hề nhẹ.
Bọn họ một đám tân binh này đại đa số đều là thợ săn, người hái thuốc thường xuyên chạy ở trong núi.
Bọn họ bây giờ tuy mặc vào quân phục Tuần Phòng quân, nhưng trên thực tế lại không có bát cứ kinh nghiệm chém giết chiến trận gì. Bọn Khương Khánh đối với đám sơn tặc dữ tợn hiếu sát kia, từ đáy lòng là tương đối sợ hãi.
Một lần này nếu không phải xem ở trên phần tiền thưởng hậu hĩnh, bọn họ không muốn tiến vào Ngọa Ngưu sơn đầm rồng hang hổ này, thăm dò động hướng của sơn tặc đâu.
Đội quan đội thám báo Triệu lão tam khoát tay đối với phía sau, bảo bọn Khương Khánh nghỉ ngơi tại chỗ.
Hắn thì đi đón hai thám báo binh từ phía trước quay về.
Triệu lão tam là con trai thứ ba của Triệu Trường Đức Tứ Thủy huyện, người khác đều gọi hắn Triệu lão tam.
Cha hắn từ sau khi theo Trương Đại Lang, địa vị Triệu gia bọn họ ở Tứ Thủy huyện cũng xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Đại ca hắn Triệu Lập Bân hôm nay là hội trưởng Hắc Kỳ hội, thân phận hiển hách.
Hắn không muốn bị người ta nói là ăn bám, bản thân hắn đầu nhập vào trong Tuần Phòng quân, hôm nay đã tích lũy công lao trở thành một đội quan.
Một lần này Trấn Thủ sứ Tứ Thủy huyện Chu Hùng muốn vào núi tiêu diệt sơn tặc còn sót lại của Ngọa Ngưu sơn.
Triệu Lập Sơn liền chủ động xung phong, dẫn đội thám báo đi trước dò đường.
Triệu lão tam ngồi xổm xuống, cởi túi nước treo ở bên hông xuống, đưa cho hai huynh đệ dò đường mồ hôi đầm đìa này.
Một huynh đệ đảm nhiệm quân mũi nhọn đội dò đường tiếp nhận túi nước Triệu lão tam đưa qua, ngẩng đầu lên, ừng ực trút mấy ngụm lớn.
Huynh đệ này lau vệt nước khóe miệng, đưa túi nước cho một huynh đệ khác.
“Phía trước tình hình thế nào?”
“Phát hiện sơn tặc hay không?”
Triệu lão tam chỉ chỉ phía trước, hỏi huynh đệ uống nước xong kia.
“Đại nhân, sơn tặc ẩn thân ở trong rừng phía trước cách không xa!”
Huynh đệ này mở miệng nói: “Bọn chúng có canh gác, chúng ta không dám tiếp cận.”
“Nhưng chúng ta xa xa nhìn vài lần, trong rừng giữa sườn núi dựng không ít lều lán, nơi này hẳn chính là chỗ chúng ta muốn tìm.”
Triệu lão tam nghe nói sơn tặc bọn họ tìm kiếm ngay trong rừng phía trước, trên mặt hắn lộ ra nét kích động.
“Con mẹ nó, đi vòng vèo ở trong núi nhiều ngày như vậy, cuối cùng đã tìm được nơi bọn hắn ẩn thân!”
Triệu lão tam siết chặt nắm tay nói: “Lần này lão tử xem bọn hắn chạy đi đâu!”
Bọn họ từ trong miệng sơn tặc lẻn xuống núi đào ra khu vực hoạt động đại khái của một đám sơn tặc này.
Nhưng khi Tuần Phòng quân bọn họ thông qua tù binh dẫn đường tới chém giết, lại vồ hụt.
Bất đắc dĩ, đường trong núi gập ghềnh, không thích hợp đại đội binh mã đóng quân thời gian dài.
Đại đội nhân mã Tuần Phòng quân bọn họ chỉ có thể tạm thời rút lui, phái ra nhóm nhỏ thám báo tinh anh hoạt động ở trong núi, tìm kiếm tung tích trong núi.
Một khi truy tung được tung tích sơn tặc, vậy đại đội nhân mã sẽ nhanh chóng chạy vào, triển khai càn quét đối với sơn tặc.
“Các ngươi nghỉ ngơi tại chỗ, đừng gây ra động tĩnh, để tránh kinh động sơn tặc.”
Triệu lão tam sau khi dặn dò huynh đệ đội thám báo ở tại chỗ đợi lệnh một phen, lúc này mới điểm hơn mười người bọn Hồ Bình An, Khương Khánh, chuẩn bị tự mình mò đến phía trước xem tình huống.
Khi bọn Triệu lão tam lặng yên không một tiếng động mò về phía núi rừng, đi chuẩn bị tiến một bước làm rõ tình huống của sơn tặc.