Chương 764: Vây công (2)
Chương 764: Vây công (2)
Đối mặt Trấn Thủ sứ đại nhân khen tặng, Hồ Bình An cùng Khương Khánh đều rất vui vẻ.
“Các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước, ăn miếng cơm, uống ngụm nước.”
Đại Hùng sau khi cổ vũ bọn họ một phen, phân phó đối với bọn họ: “Đợi ta tập kết xong binh mã, đến lúc đó còn phải làm phiền các ngươi dẫn đường.”
“Rõ!”
Hồ Bình An và Khương Khánh lập tức cáo từ, cao hứng rời khỏi trấn thủ phủ.
Khi Trấn Sơn doanh cùng Phi Báo doanh của Trương Vân Xuyên đi đến thành Lâm Xuyên trấn áp phản quân, từ trong hai doanh đều điều động hai ngàn binh mã thuộc về Đại Hùng thống lĩnh, phụ trách giữ nhà cùng diệt phỉ.
“Truyền lệnh xuống, điều động một ngàn năm trăm tinh binh cường tướng, chuẩn bị lương khô cho tám ngày!”
“Chuẩn bị vào núi diệt phỉ!”
Đại Hùng đợi sau khi Hồ Bình An rời đi, hạ đạt quân lệnh tập kết.
Binh mã lưu thủ mấy ngày nay đã ra ra vào vào ở Ngọa Ngưu sơn, sớm đã quen.
Sáng sớm hôm sau, ở dưới hai người bọn Hồ Bình An, Khương Khánh dẫn đường, một ngàn năm trăm binh sĩ Tuần Phòng quân võ trang đầy đủ ở dưới Đại Hùng tự mình chỉ huy, tiến vào núi.
Dãy núi Ngọa Ngưu sơn kéo dài mấy trăm dặm, trong núi sâu rừng già độc trùng mãnh thú rất nhiều.
Rất nhiều rừng rậm khe núi bên trong quanh năm đều là sương mù dày đặc chướng khí tràn ngập.
Đừng nói là dân chúng tầm thường, cho dù là những thợ săn cùng người hái thuốc quanh năm lăn lộn ở trong núi cũng không dám dễ dàng đi bừa vào địa vực không quen thuộc.
Nếu ai lạc đường ở trong núi, cho dù không bị dã thú ăn, cũng sẽ cạn lương thực hoặc hít vào chướng khí có độc mà chết.
Đại đa số trại sơn tặc đều phân bố ở địa khu ngoại vi Ngọa Ngưu sơn.
Cho dù là vùng núi ngoại vi, cũng núi non trùng điệp, phân bố không ít khe rãnh, đám sơn tặc thì chiếm cứ ở các nơi hiểm yếu, chiếm núi làm vương.
Mấy tháng trước Tuần Phòng quân đến Tứ Thủy huyện, các lộ sơn tặc lo lắng bị chặn ở trong núi cạn lương thực mà chết, dọa bọn hắn ùn ùn chạy khỏi Ngọa Ngưu sơn.
Sơn tặc dám tiếp tục ở lại Ngọa Ngưu sơn hoặc là kẻ tài cao gan cũng lớn, hoặc là một ít kẻ ôm tâm lý may mắn.
Bọn họ nhân số không nhiều, ở dưới Đại Hùng đả kích chuẩn xác, hoặc đầu hàng, hoặc bị diệt.
Bọn Đại Hùng sau khi vào núi, phàm là gặp được trại sơn tặc, đều là một mồi lửa thiêu hủy, để ngăn chặn sơn tặc một lần nữa trở về.
Ở trong núi sâu rừng già như vậy, không có phòng ốc, không có lương thực, lại độc trùng mãnh thú khắp nơi.
Chỉ cần bên ngoài núi mang mấy chỗ thông đạo ra vào phong tỏa, mấy trăm hơn một ngàn sơn tặc căn bản không có không gian sinh tồn.
Dù sao sơn tặc cũng là người, bọn họ cũng đều ăn uống ỉa đái, cần một ít muối ăn các vật tư sinh hoạt cần thiết.
Bọn Đại Hùng chui ở trong núi rừng ba ngày, lúc này mới hội hợp với đội thám báo của Triệu lão tam.
Một ngàn năm trăm binh sĩ Tuần Phòng quân trải qua ba ngày trèo đèo lội suối, quần của bọn họ bị bụi gai cắt qua, có người vấp chân ngã, cũng có người bị độc trùng đốt, cánh tay sưng to như đùi.
Chui ba ngày ở trong thung lũng rừng rậm, làm bọn họ mỏi mệt không chịu nổi.
Nhưng các tướng sĩ Tuần Phòng quân sĩ khí rất cao, hò hét muốn một lưới bắt hết sơn tặc.
Không ít người trong bọn họ chính là người cảnh nội Tứ Thủy huyện cùng Tứ Dương huyện, trước kia bị sơn tặc quấy nhiễu nặng nề.
Nhưng trước kia hào môn nhà giàu cấu kết với sơn tặc, thậm chí rất nhiều sơn tặc là hào môn nhà giàu nuôi, làm quan binh mỗi một lần diệt phỉ đều không bệnh mà chết.
Bọn họ đối với sơn tặc là thống hận, cho nên đối với diệt phỉ, bọn họ là đặc biệt tích cực.
Bọn Triệu lão tam màn trời chiếu đất, rúc ở trong núi nhiều ngày như vậy, nhìn thấy đại đội binh mã đến, bọn họ cũng rất vui vẻ.
Đặc biệt nhìn thấy Trấn Thủ sứ thế mà tự mình đến đây, điều này làm các huynh đệ đội thám báo cũng sĩ khí cao vút.
“Đại bộ phận sơn tặc đều ẩn nấp ở núi rừng giữa sườn núi.”
“Một đám sơn tặc này rất giảo hoạt, bọn hắn ở đỉnh núi chung quanh cùng đầu khe Hắc Hạt Tử đều đặt trạm gác, một khi chung quanh có gió thổi cỏ lay, bọn hắn có thể báo tin cho sơn tặc ở giữa sườn núi.”
Triệu lão tam hướng về Trấn Thủ sứ Đại Hùng giới thiệu tình huống bọn họ mấy ngày qua cẩn thận quan sát.
Đại Hùng sau khi nghe xong đội thám báo bọn Triệu lão tam bẩm báo, nhíu mày.
Rất hiển nhiên, một đám sơn tặc này rất giảo hoạt.
Bọn họ lựa chọn một chỗ núi rừng ẩn thân này rất nhiều tuyến đường có thể chạy trốn.
Một khi Tuần Phòng quân bọn họ tiếp cận, sơn tặc chấn kinh liền có khả năng đào tẩu.
“Chúng ta nếu vây lên như vậy, khẳng định còn chưa tới nơi, sơn tặc đã chạy.”
Ở sau khi suy tư một lúc, Đại Hùng dùng than củi gạch một cái ở trên tờ giấy, nói: “Cho nên chúng ta không thể chọn chiến trường ở khe Hắc Hạt Tử.”
“Như vậy...”
Đại Hùng gọi mấy quan quân dẫn đội đến trước mặt, dặn dò bố trí một phen đối với bọn họ.
Ở sau khi hoàn thành chuẩn bị, bọn Đại Hùng cũng chưa lập tức triển khai công kích đối với sơn tặc trốn ở trong núi rừng, mà là tiến hành nghỉ ngơi hồi phục tại chỗ.
Bọn họ cũng không nhóm lửa nấu cơm, bọn họ đều gặm lương khô.