Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 767 - Chương 767: Quy Thuận (1)

Chương 767: Quy thuận (1) Chương 767: Quy thuận (1)

“Đừng có giở trò!”

Huynh đệ Tuần Phòng quân giơ cung cài tên, nhắm vào bọn Lưu Hắc Tử.

Bọn Lưu Hắc Tử từng bước một tới gần Tuần Phòng quân, bọn họ mặt căng cứng, hít thở cũng có chút dồn dập.

Khi bọn họ cách Tuần Phòng quân không xa, khi Lưu Hắc Tử chuẩn bị hạ lệnh xung phong, đột nhiên nơi xa vang lên tiếng trẻ con khóc hu hu.

Chỉ thấy trong núi rừng cách đó không xa, Tuần Phòng quân đang giam giữ cả một đống người già phụ nữ trẻ em bắt được.

Nhìn thấy những người già phụ nữ trẻ em bị bắt kia, bọn Lưu Hắc Tử đều ngây người, vẻ mặt trở nên cực kỳ mất tự nhiên.

Các huynh đệ dưới trướng Lưu Hắc Tử đều hướng ánh mắt về phía Lưu Hắc Tử, ánh mắt bọn họ phức tạp.

Vợ con già trẻ nhà bọn họ bị bắt được, bọn họ trong lúc nhất thời không biết nên làm cái gì.

“Hai tay ôm đầu, từng người đi ra ngoài!”

Khi bọn họ ngây người, tiếng quát lớn của Tuần Phòng quân lại vang lên.

Lưu Hắc Tử nhìn các gia quyến khóc lóc cách đó không xa, lại nhìn quan binh Tuần Phòng quân võ trang đầy đủ chung quanh nhìn bọn họ chằm chằm, đầu óc hắn đang nhanh chóng chuyển động.

“Lưu Hắc Tử?”

Khi Lưu Hắc Tử đang suy tư kế sách thoát thân, đột nhiên trong quan binh vang lên một tiếng kinh ngạc.

Lưu Hắc Tử theo thanh âm nhìn lại, thấy được Đại Hùng trong đội ngũ Tuần Phòng quân đứng ở cách đó không xa.

Đại Hùng bây giờ là Trấn Thủ sứ Tứ Thủy huyện, dưới trướng bốn ngàn binh mã, đã không còn thành thật hàm hậu ngày xưa, có thêm vài phần uy nghiêm.

Lưu Hắc Tử nhìn chằm chằm Đại Hùng vài lần, lúc này mới nhớ ra, đây không phải người cao kia to đi theo Cửu Phong sơn Trương Vân Xuyên sao?



Trong núi rừng gió thổi nhẹ, binh sĩ Tuần Phòng quân hông đeo trường đao phân tán cảnh giới.

Bên cạnh một tảng đá lớn, thủ lĩnh sơn tặc Lưu Hắc Tử đang vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Tứ Thủy huyện Trấn Thủ sứ Đại Hùng mặc giáp trụ.

Đại Hùng bị Lưu Hắc Tử nhìn tới mức cả người mất tự nhiên.

“Ta nói Lưu huynh đệ, nơi này bây giờ chỉ hai người chúng ta, ngươi có gì cứ hỏi, đừng nhìn chằm chằm ta mãi thế.” Đại Hùng bực mình nói.

“Ta nói ngươi một gã sơn tặc trên Cửu Phong sơn, sao lắc mình biến hóa, mặc vào một bộ quần áo cẩu quan này rồi?”

Lưu Hắc Tử nhìn chằm chằm Đại Hùng nói: “Ngươi đã quy hàng quan phủ?”

Đại Hùng là theo Trương Vân Xuyên lăn lộn, lúc trước bọn họ đại náo Ninh Dương phủ, Lưu Hắc Tử đã quen biết hắn.

Bây giờ xem Đại Hùng mặc một bộ áo quan lại, dưới trướng có hơn một ngàn quan binh Tuần Phòng quân, trong lòng hắn thực sự là giật mình không nhỏ.

“Chuyện này kể ra thì dài.”

Đại Hùng hàm hồ nói: “Một hai câu cũng nói không rõ được.”

Đại Hùng tự nhiên không có cách nào giải thích cho Lưu Hắc Tử bọn họ là sơn tặc lẫn vào trong quan binh.

Huống hồ bọn họ tuy quen thuộc với Lưu Hắc Tử, hơn nữa từng cùng nhau kề vai chiến đấu.

Nhưng tách ra cũng được một đoạn thời gian rồi, Đại Hùng cũng không dám mang chuyện gì cũng nói cho Lưu Hắc Tử, để tránh dính vào tai vạ.

“Điền Trung Kiệt đâu?”

Lưu Hắc Tử thấy Đại Hùng không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, hắn bây giờ muốn biết tình huống biểu đệ Điền Trung Kiệt của mình.

Lúc trước chính là kính nể uy danh Trương Vân Xuyên dám giết huyện úy, lại có biểu đệ mình Điền Trung Kiệt giật dây bắc cầu, hắn lúc này mới liên thủ với bọn Trương Vân Xuyên làm một vụ lớn.

Bây giờ thấy Đại Hùng vị thủ hạ này của Trương Vân Xuyên thế mà trở thành quan binh, hắn rất lo lắng an nguy của biểu đệ mình.

“Ngươi nói lão Điền à?”

Đại Hùng cười trả lời: “Hắn bây giờ rất ổn, ở Đông Nam nghĩa quân bên kia lăn lộn vui vẻ.”

“Hắn thật sự còn sống?”

Lưu Hắc Tử có chút không xác định hỏi.

“Tự nhiên là còn sống.”

Đại Hùng giải thích: “Bây giờ hắn chính là cao tầng của Đông Nam nghĩa quân, chẳng qua hắn phụ trách hoạt động trong bóng tối, không xuất đầu lộ diện.”

“Hắn nếu biết ngươi còn sống, hắn khẳng định cũng rất vui vẻ.”

Lúc trước Tuần Phòng quân ở Ninh Dương phủ bên kia càn quét sơn tặc khắp nơi, Điền Trung Kiệt đã có ý lôi kéo biểu ca mình Lưu Hắc Tử đến Tứ Thủy huyện tránh đầu sóng ngọn gió.

Nhưng người phái đi liên lạc lại phát hiện, nơi bọn Lưu Hắc Tử ở lại sớm đã người đi nhà trống.

Đám người Lưu Hắc Tử sớm đã không thấy tung tích, không biết đi đâu rồi.

Lúc ấy bọn Lưu Hắc Tử vì sợ bị bao vây tiễu trừ, trực tiếp tiến vào Lâm Xuyên phủ trốn vào Ngọa Ngưu sơn.

Mất liên hệ với nhau.

“Để sau ta mang tin tức ngươi còn sống nói cho hắn, ta bảo hắn đến Tứ Thủy huyện gặp ngươi.” Đại Hùng nói với Lưu Hắc Tử.

Lưu Hắc Tử nửa tin nửa ngờ đối với lời này.

Dù sao hắn bây giờ không rõ thân phận chân thật của Đại Hùng, hắn rốt cuộc là quan binh hay sơn tặc trà trộn vào quan phủ?

“Các ngươi ở trong núi trốn tránh như vậy cũng không phải biện pháp.”

Đại Hùng nói với Lưu Hắc Tử: “Như vậy, các ngươi theo ta xuống núi trước đi Tứ Thủy huyện dàn xếp.”

“Sau này các ngươi muốn gia nhập Tuần Phòng quân, hoặc là muốn đi Đông Nam nghĩa quân, đều do ngươi tự chọn.”

Lưu Hắc Tử ở sau khi suy tư một phen, chỉ có thể tạm thời đáp ứng.

Bọn họ bây giờ đã trở thành tù binh của đối phương, bọn họ trên thực tế không có bao nhiêu quyền lựa chọn.
Bình Luận (0)
Comment