Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 779 - Chương 779: Chiến Mã (2)

Chương 779: Chiến mã (2) Chương 779: Chiến mã (2)

Hắn cảm thấy đây là một con ngựa tốt, chẳng qua không quen thuộc đối với mình, nhắm chừng cần thuần phục một đoạn thời gian mới có thể trở nên ngoan ngoãn.

“Tham tướng đại nhân, đô úy đại nhân!”

Khi bọn Trương Vân Xuyên cùng Từ Kính ở cửa thôn hàn huyên, một binh sĩ dọn dẹp trong thôn sải bước đi tới.

“Các nữ nhân kia đều bị đám súc sinh đó giết rồi.” Binh sĩ đó vẻ mặt đầy oán giận, đôi mắt có chút đỏ lên.

“Ừm?”

“Sao lại thế?”

Bọn Trương Vân Xuyên lập tức cẩn thận dò hỏi nguyên do.

Từ trong miệng binh sĩ biết được, lúc bọn họ ở trong thôn dọn dẹp thi thể quét tước chiến trường, phát hiện trong mấy căn phòng có không ít thi thể nằm ngang dọc lộn xộn, đều là nữ nhân.

Bọn Trương Vân Xuyên đi theo binh sĩ này đến hiện trường, thấy được từng thi thể nữ nhân quần áo không chỉnh tề, cả người đầy vết bầm tím bị nâng ra.

Nhhững nữ nhân này đều là các nữ tử trẻ tuổi, bọn họ ở sau khi bị kỵ binh phản quân chà đạp, trực tiếp bị tập trung lại giết chết.

Kỵ binh phản quân không thể mang theo nhiều nữ tử như vậy hành quân tác chiến, cho nên bọn hắn ở sau khi chà đạp, giết chết toàn bộ các nàng, chuẩn bị đến lúc đó châm lửa phòng ốc, hủy thi diệt tích.

Nhưng ai biết bọn hắn không đợi được trời sáng, huynh đệ Trấn Sơn doanh đã tới đánh bất ngờ.

Nhìn thấy từng thi thể nữ tử chết thảm kia, không chỉ có Trương Vân Xuyên, các tướng quân bọn Từ Kính, Tào Thuận đều siết chặt nắm tay, hai mắt đỏ bừng.

Bọn họ từng gặp không ít phản quân hung ác, nhưng đại đa số phản quân đều là cướp bóc.

Chỉ cần dân chúng giao tiền tài, bọn họ sẽ không tàn sát quy mô lớn, nhiều lắm nhét thanh niên vào trong quân, tiến hành chà đạp đối với nữ nhân.

Nhưng bây giờ đám kỵ binh từ Phục Châu tới này, cảm thấy Lâm Xuyên phủ bên này không phải địa giới của bọn hắn, dân chúng nơi này không phải thần dân của bọn hắn.

Bọn hắn lại giơ cờ hiệu phản quân, vì thế, làm việc có chút không kiêng nể gì.

“Đám súc sinh trời đánh này!”

Tào Thuận phẫn nộ nhịn không được chửi ầm lên.

“Lão tử đi chém bọn hắn!”

Trương Vân Xuyên cũng không ngăn cản Tào Thuận rút đao bước ra khỏi sân nhà.

Hắn đã dần dần thích ứng thế giới này, hắn biết ở nơi này là rất tàn khốc.

Luật pháp đạo đức chỉ có thể ước thúc dân đen tầng dưới chót mà thôi!

Cái gì ưu đãi tù binh, cái đó đều phải xem nói với ai!

Đối với những người dân bị ép vào quân đội kia, tự nhiên có thể tha cho bọn họ một mạng.

Nhưng đối cho đám súc sinh máu lạnh này, giết là được!

Muội muội hắn lúc đó cũng thiếu chút nữa bị chà đạp, nhưng hắn ra tay, lúc này mới may mắn thoát nạn.

Nhưng các nữ tử này không may mắn như vậy, các nàng trở thành người bị hại của chiến tranh, các nàng không chỉ bị chà đạp, còn đánh mất tính mạng.

“An táng các nàng cho tốt, để các nàng mồ yên mả đẹp đi.”

Trương Vân Xuyên sau khi phân phó một tiếng đối với binh sĩ đứng thẳng ở trong sân, sải bước đi thẳng ra bên ngoài.

Ở trên bãi đất trống phơi lương thực trong thôn, hơn một trăm tù binh kỵ binh phản quân ngồi dưới đất, binh sĩ Trấn Sơn doanh cầm đao đứng chung quanh.

Kỵ binh phản quân là ở ban đêm gặp tập kích, bọn hắn bây giờ tuy đã trở thành tù binh, nhưng bọn hắn vẫn kiêu ngạo như cũ, trong lòng không phục.

Bọn hắn cảm thấy nếu chính diện chém giết, bọn hắn có thể một người đánh mười người!

Bây giờ bị đánh lén, bọn hắn cảm thấy Trấn Sơn doanh thắng mà không võ, vì thế, trong lòng vẫn như cũ xem thường huynh đệ Trấn Sơn doanh đánh thắng trận.

“Khát chết mất, lấy chút nước cho chúng ta uống!”

“Đúng vậy, ta muốn ăn cơm!”

“...”

Đám tù binh không có một chút giác ngộ của tù binh, bọn hắn đang ồn ào, tỏ ra rất kiêu ngạo.

Sau khi nhìn thấy một nhóm quan quân bọn Trương Vân Xuyên đi tới, đám tù binh om sòm càng lợi hại hơn.

“Chiêu đãi chúng ta ăn no uống say, nói không chừng chúng ta cao hứng, liền cống hiến cho các ngươi!”

“Lão tử cung mã thành thạo, làm kỵ binh năm năm, người chết ở trong tay ta vượt qua mười tên!”

“Muốn mời chào chúng ta, vậy thì hầu hạ đại gia ta cho tốt vào!”

“Ha ha ha!”

“...”

Kỵ binh so với bộ binh mà nói, đãi ngộ tốt, trang bị tốt.

Thường thường nuôi một kỵ binh tiêu phí, ước chừng có thể nuôi năm sáu bộ binh.

Vật lấy hiếm làm quý, chính là vì bồi dưỡng kỵ binh không dễ dàng, vì thế kỵ binh rất được các phe coi trọng, cái này cũng làm bọn họ trở nên không coi ai ra gì.

Đám kỵ binh này tuy trở thành tù binh, nhưng bọn hắn cũng không cảm thấy mình sẽ chết.

Bọn hắn chính là kỵ binh bảo bối, nói không chừng Trấn Sơn doanh bên này sẽ mời chào bọn hắn, cho nên trong lòng bọn hắn là có tự tin.

Trương Vân Xuyên đứng thẳng, nhìn đám kỵ binh này tuy đã trở thành tù binh, lại không có chút nào hoảng hốt, ngược lại om sòm, sắc mặt lạnh lùng.

“Tham tướng đại nhân, ta đề nghị giết chết đám súc sinh này!”

Tào Thuận cầm trường đao, hướng Trương Vân Xuyên xin chỉ thị.

Trấn Sơn doanh bọn họ đối với tù binh vẫn luôn không muốn tàn sát quy mô lớn, chỉ là giết một ít phần tử ngoan cố, để răn đe người khác.

Bây giờ đối với đám kỵ binh bị bắt giữ này, Tào Thuận không dám tự tiện giết bọn chúng, dù sao thân phận bọn chúng không giống với bộ binh.

Nếu có thể mời chào, đối với bọn họ mà nói, chính là một trợ lực lớn.
Bình Luận (0)
Comment