Chương 781: Cảnh cáo (2)
Chương 781: Cảnh cáo (2)
Phó tướng Từ Kiến, phó tướng Viên Bân của một lộ phản quân này vội vàng giục ngựa đến hiện trường.
Nhìn thấy từng đống thi thể chất đống ở trên đường cái, cùng với biểu ngữ cảnh cáo kia, sắc mặt bọn họ âm trầm như nước.
“Trương Đại Lang đây là khiêu khích!”
Phó tướng Từ Kiến siết nắm tay vang răng rắc, rất phẫn nộ đối với hành vi khiêu khích của Trương Vân Xuyên.
Một phó tướng khác là Viên Bân nhìn chằm chằm thi thể cùng biểu ngữ cảnh cáo kia, lộ vẻ mặt trêu tức.
“Trương Đại Lang này là người thế nào?” Viên Bân hỏi: “Thế mà cuồng vọng kiêu ngạo như thế?”
Viên Bân là từ Phục Châu bên kia tới, bây giờ tuy trên danh nghĩa là phó thủ của Từ Kiến, nhưng trên thực tế thân phận bày ở nơi đó, hai người có việc cùng thương lượng.
Từ Kiến giải thích: “Trương Đại Lang nguyên là giáo úy Trấn Sơn doanh Tuần Phòng quân, ôm đùi Lê Tử Quân, cho nên được đề bạt làm tham tướng Tuần Phòng quân.”
“Người này âm hiểm giả dối, quỷ kế đa đoan, Phiêu Kỵ quân chúng ta từng chịu thiệt ở trong tay của hắn.”
“Ha ha.”
Sau khi nghe được Từ Kiến nói, phó tướng Viên Bân không thèm bận tâm.
“Vẻn vẹn một tên tham tướng mà thôi, ta cho rằng nhân vật lợi hại nào cơ chứ.”
Viên Bân nhìn chằm chằm những thi thể chất đống ở trên đường cái, nói: “Hắn mưu toan dùng những trò vặt này đã có thể hù dọa được chúng ta, không khỏi cũng quá coi thường chúng ta rồi.”
Một lần này quân đội bọn họ hướng Ngọa Ngưu sơn Tứ Thủy huyện tiến công tuy đều giơ cờ hiệu phản quân.
Trên thực tế phó tướng Từ Kiến có năm ngàn người, dưới trướng phó tướng Viên Bân cũng có năm ngàn người, bọn họ xem như một mũi liên quân ghép lại.
Nhiệm vụ của bọn họ là quét sạch bộ đội sở thuộc Trương Đại Lang, chiếm lĩnh Tứ Thủy huyện, Tứ Dương huyện, uy hiếp Ninh Dương phủ.
Bây giờ còn chưa đánh trận hẳn hoi đâu, hơn bốn trăm kỵ binh tiên phong của bọn họ đã tổn thất, điều này làm trong lòng phó tướng Viên Bân cũng tích tụ một ngọn lửa giận.
Nếu không tiêu diệt toàn bộ bộ đội sở thuộc Trương Đại Lang, tổn thất nhiều kỵ binh như vậy, hắn không có cách nào ăn nói với cấp trên.
“Truyền lệnh xuống, đẩy nhanh hành quân!”
Phó tướng Viên Bân không hề đặt cảnh cáo của bọn Trương Vân Xuyên ở trong lòng, hắn bây giờ cần thắng lợi đi che giấu tổn thất của bọn hắn.
“Ta muốn ở trong mười ngày, tiêu diệt hết bộ đội sở thuộc Trương Đại Lang, chiếm lĩnh tất cả địa bàn Tứ Thủy huyện cùng Tứ Dương huyện!”
Mấy trăm kỵ binh tổn thất kích thích phó tướng Viên Bân, hắn bây giờ đã hận không thể lập tức giết Trương Vân Xuyên kẻ kiêu ngạo cuồng vọng này, để phát tiết lửa giận trong lòng mình.
Phó tướng Từ Kiến thống hận tương tự đối với Trương Vân Xuyên, cho nên hai người ăn nhịp với nhau, tăng tốc hướng về phía Tứ Thủy huyện đẩy mạnh.
Bọn họ lúc sắp vào đêm, đột nhiên thám báo dò đường phía trước phi ngựa đến.
“Báo!”
“Phía trước phát hiện lượng lớn Tuần Phòng quân!”
“Bọn hắn đang ở trên đường chúng ta phải qua đào rãnh, chặt cây làm hàng rào, muốn ngăn cản chúng ta tới Tứ Thủy huyện!”
Từ Kính cùng Viên Bân sau khi nhìn nhau một cái, trên mặt lộ ra nét vui mừng.
Bọn hắn đang lo không có chỗ nào phát tiết cơn tức đây, Tuần Phòng quân chưa chạy về Tứ Thủy huyện, thế mà ở phía trước bố trí phòng vệ, cái này làm bọn hắn vui mừng quá đỗi.
Bọn hắn thúc giục binh mã nhanh chóng tiến lên, rất nhanh đã đến tuyến đầu.
Ở trên đường cái, chỉ thấy Tuần Phòng quân đào ra từng chiến hào, phía sau chiến hào xây dựng tường ngăn cao ngang ngực.
Rất nhiều quan binh Tuần Phòng quân đang bận rộn tựa như con kiến, bọn họ đang chặt cây, đinh đinh đang đang xây dựng công sự phòng ngự.
…
Bến tàu Giang Châu, từng chiếc thuyền lớn cập bến tàu, binh sĩ Trấn Nam quân võ trang đầy đủ đứng đầy trên thuyền lớn, trên mặt bọn họ tràn đầy nụ cười.
Trên bến tàu cùng bờ sông chen chúc đứng đầy dân chúng vây xem, bọn họ phất tay, hoan hô với các binh sĩ Trấn Nam quân trên thuyền, không khí đặc biệt náo nhiệt.
Đây là ngày Trấn Nam quân xuất phát, bọn họ sắp sửa đến tiền tuyến Trần Châu diệt phỉ.
Đối với một mũi quân đội này quanh năm đóng quân ở địa khu Giang Châu mà nói, đây chính là một cơ hội kiến công lập nghiệp khó được!
Trên bến tàu, từng chiếc xe ngựa cùng cỗ kiệu xa hoa đỗ ở đó.
Các đại nhân cùng lão gia toàn thân lộ ra khí chất phú quý kia đang tiễn tộc nhân cùng con em nhà mình.
Trong góc bến tàu, các chủ Tứ Phương các Diệp Trọng Sơn cùng phu nhân nhìn con trai thứ hai Diệp Hưng khôi giáp tươi sáng, thoạt nhìn oai hùng bất phàm, trên mặt bọn họ tràn đầy sự không nỡ.
“Con à, con một lần này đi trong quân, mọi việc nhất định phải cẩn thận.”
“Gặp chuyện đừng cậy mạnh, trên chiến trường binh hung chiến nguy, công danh tuy quan trọng, nhưng cũng không thể lỗ mãng mạo hiểm...”
Diệp phu nhân sửa sang lại chiến bào của tân nhậm tham tướng Diệp Hưng, nước mắt tràn đầy hốc mắt.
Con trai lớn nhất của bà Diệp Hạo mới chết không lâu, hôm nay con trai út Diệp Hưng cũng cần đến chiến trường, bà làm mẫu thân, trong lòng là vạn phần không tình nguyện.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi.”
Diệp Hưng nhìn Diệp phu nhân mắt rưng rưng, hắn trấn an nói: “Một lần này Trấn Nam quân ta hơn một vạn binh mã đi Trần Châu đó, nhất định là không có chuyện gì hết.”