Chương 787: Chạy (1)
Chương 787: Chạy (1)
Lưu gia thế lực không nhỏ, hắn không tiện trực tiếp ra tay với Lưu Uyên, lo lắng dẫn tới Tả Kỵ quân bất ngờ làm phản.
Đối phó Lưu Uyên người tay nắm quân quyền, thế lực gia tộc lại mạnh bực này, hắn cần đủ kiên nhẫn.
Nhưng Tả Kỵ quân đánh trận thua, chôn vùi cả con trai của hắn, hắn phải có điều thể hiện.
Hắn nếu là cái gì cũng không làm, ngược lại sẽ dẫn tới đại đô đốc Tả Kỵ quân Lưu Uyên hoài nghi.
Cho nên hắn vẫn cần thiết lấy một người chịu tội thay ra để giết, giả ý gõ Lưu Uyên một chút, để gã thả lỏng cảnh giác, cho rằng chuyện này cứ như vậy là qua.
Đợi thời cơ chín mùi, đến lúc đó lại cách chức điều tra gã, nợ cũ nợ cũ cùng nhau tính!
…
Địa khu bắc bộ Tứ Thủy huyện, rất nhiều quân đội tụ tập, không khí chiến tranh dày đặc.
Hai bộ binh mã của phản quân Từ Kiến, Viên Bân phụng lệnh công kích Tứ Thủy huyện, Tứ Dương huyện, đối thủ của bọn họ là Tuần Phòng quân bộ đội sở thuộc Trương Vân Xuyên.
Bọn Trương Vân Xuyên sau khi ở thành Lâm Xuyên phát hiện tình huống không thích hợp, quyết đoán rút lui đến địa khu quen thuộc, thực lực bảo tồn tương đối hoàn hảo.
Bây giờ bọn họ đã dọc theo đường cái bố trí vài lớp phòng tuyến, muốn ngăn chặn phản quân nam hạ.
Sáng sớm, phía sau hàng rào cao ngang ngực gấp gáp xây dựng, tham tướng Trương Vân Xuyên ở dưới mấy tên quan quân vây quanh, đang quan sát đại doanh phản quân cách đó không xa.
Phản quân sau khi đến, chỉ là công kích mang tính chất thử, sau đó xây dựng cơ sở tạm thời.
Từ phản quân xây dựng cơ sở tạm thời đến sáng sớm, kỵ binh thám báo hai bên đang thăm dò thẩm thấu lẫn nhau, ở thôn trang rừng rậm cùng nơi hoang dã chung quanh truy đuổi chém giết, các bên đều có thương vong.
Sau khi trải qua một đêm thẩm thấu điều tra, phương diện phản quân xác định địa khu xung quanh không có mai phục cùng khác thường, lúc này mới chuẩn bị triển khai công kích quy mô lớn.
“Xem ra phản quân sắp tiến công rồi!”
Trương Vân Xuyên sắc mặt lạnh lùng, nhìn chằm chằm đội ngũ phản quân xếp thành đội hình ra khỏi doanh địa, quay đầu phân phó: “Chuẩn bị nghênh chiến đi!”
“Rõ!”
Giáo úy tạm quyền Trấn Sơn doanh Đổng Lương Thần đưa tay ra hiệu một cái, trên phòng tuyến lâm thời liền vang lên tiếng còi bén nhọn.
Sau khi nghe được tiếng còi vang vọng phòng tuyến, các binh sĩ Trấn Sơn doanh hoặc ngồi hoặc nằm nghỉ ngơi tựa như phản xạ có điều kiện, nhanh chóng đứng dậy tập kết.
Một lát thời gian, các binh sĩ Trấn Sơn doanh đã trận địa sẵn sàng đón quân địch, làm tốt chuẩn bị nghênh chiến.
Trương Vân Xuyên nhìn về phía phản quân bên kia, chỉ thấy bên đó cờ xí hỗn độn, một mảng ồn ào náo động.
Ước chừng qua một hồi lâu, phản quân lúc này mới sắp xếp trận hình dày đặc, hướng về bọn Trương Vân Xuyên bên này chậm rãi đè ép tới.
So sánh với phản quân bên kia một mảng ồn ào, Trương Vân Xuyên bọn họ bên này tinh kỳ tung bay, các binh sĩ nắm chặt binh khí trong tay, đội ngũ tràn ngập lạnh lùng nghiêm túc.
Trương Vân Xuyên từ trên đội ngũ trận địa sẵn sàng đón quân địch thu hồi ánh mắt, trong lòng rất vui mừng.
Trấn Sơn doanh đã trải qua từng hồi chiến sự rèn luyện, tuy không xưng là tinh nhuệ trăm trận trăm thắng, nhưng cũng có thể làm được bất động như núi, động như sấm sét!
“Ta đi trước.”
Trương Vân Xuyên quan sát một lúc đội ngũ phản quân chậm rãi ép tới, đánh tiếng nói với Đổng Lương Thần: “Ngươi dựa theo kế hoạch làm việc.”
“Rõ!”
Trương Vân Xuyên chưa dừng lại lâu ở trên phòng tuyến lâm thời, ở dưới một đội kỵ binh vây quanh, đi về hướng nam.
Trương Vân Xuyên mới vừa đi không bao lâu, phản quân liền tới gần phía trước phòng tuyến lâm thời của Trấn Sơn doanh.
Đám phản quân lộ vẻ mặt dữ tợn, bọn hắn hô to gọi nhỏ, nhìn qua giương nanh múa vuốt, có vài phần bộ dáng hung hãn dọa người.
“Huynh đệ Trấn Sơn doanh, đầu hàng đi!”
“Các ngươi đánh không lại chúng ta!”
“Đừng bán mạng cho Lê Tử Quân nữa!”
“Quy thuận chúng ta, chúng ta ăn miếng thịt to, uống ngụm rượu lớn!”
“Nếu là không hàng, vậy đợt lát nữa xông tới vặt đầu của các ngươi xuống làm cái bô!”
“...”
Phản quân kiêu ngạo kêu gào, vô cùng cuồng vọng.
Chẳng qua trò hù dọa này của bọn hắn không dọa được binh sĩ Trấn Sơn doanh.
Trấn Sơn doanh sau khi đánh thắng trận vài lần, bọn họ đã thích ứng chiến trường, hơn nữa không sợ chém giết trên chiến trường.
Ở trong mắt bọn họ, phản quân kêu la càng lợi hại, vậy nói lên bọn hắn càng chột dạ.
“Cung thủ chuẩn bị!”
“Đao thuẫn binh chuẩn bị tấn công!”
Phó tướng phản quân Viên Bân nhìn một lần binh mã Trấn Sơn doanh không chút dao động, quyết định cho bọn họ một cái giáo huấn thật đau.
“Ô ~~”
Tiếng kèn hùng hồn vang lên, phản quân dày đặc ép về phía trước càng thêm hưng phấn, bọn hắn dùng trường đao đập lên khiên, phát ra tiếng rống như dã thú.
Từng cung thủ phản quân giơ cung cài tên, mũi tên nhắm vào phòng tuyến Trấn Sơn doanh.
“Bắn tên!”
Trống trận vang như sấm, không khí trên chiến trường đột nhiên trở nên sát khí lạnh lẽo.
“Ông!”
Mũi tên dày đặc bay lên trời, gào thét hướng về Trấn Sơn doanh bao trùm.
“Giơ khiên!”
Tiếng rống nghiêm khắc của các quân quan Trấn Sơn doanh vang lên ở các nơi, trên đỉnh đầu các binh sĩ Trấn Sơn doanh nhất thời xuất hiện những tấm khiên đủ loại kiểu dáng.