Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 791 - Chương 791: Phát Hiện (2)

Chương 791: Phát hiện (2) Chương 791: Phát hiện (2)

Hồ Bình An nói: “Lão tử cái này gọi là kiên quyết nghe theo quân lệnh của đại nhân làm việc!”

Khi Hồ Bình An cùng Khương Khánh nói chuyện, Triệu lão tam thăng nhiệm tiếu quan dẫn theo hai binh sĩ cũng đi theo đội ngũ tới đây.

“Hai người các ngươi đứng ở chỗ này không chạy đi, đang nói thầm gì thế?” Triệu lão tam hỏi bọn họ.

Hồ Bình An lập tức đứng thẳng nói: “Tiếu quan đại nhân, Khương Khánh khốn kiếp ở nơi này oán giận quá mệt rồi, hắn muốn lười biếng nghỉ tạm, ta đang thúc giục hắn đây!”

“Đánh rắm, ta không lười biếng nha.”

Khương Khánh mở miệng nói: “Tiếu quan đại nhân, ngài đừng nghe hắn chém gió, hắn nói bừa.”

“Tiếu quan đại nhân, ngài đi mệt rồi nhỉ, nếu không ngồi ở đây nghỉ ngơi một lát?” Khương Khánh vội vàng đưa đến một khối đá bằng phẳng, trên mặt tràn đầy nụ cười.

Nhìn thấy Khương Khánh nịnh bợ tiếu quan Triệu lão tam như thế, Hồ Bình An ngẩn người.

Hắn cười mắng: “Lão Khương, tiếu quan đại nhân khát nước, ngươi nếu không mang nước uống giúp hắn?”

“Đi đi đi, việc nào ra việc đó chứ.”

Khương Khánh nói xong, cởi túi nước của mình, đưa cho Triệu lão tam nói: “Tiếu quan đại nhân, ngài uống nước.”

Khương Khánh làm như vậy, khiến Hồ Bình An không biết làm gì nữa. Hồ Bình An và Khương Khánh đều từ trong một thôn đi ra, hai người lúc nông nhàn kiêm làm thợ săn, tương đối quen thuộc đối với trong núi.

Bọn họ sau khi lấy thân phận Hắc Kỳ hội gia nhập đội thám báo, không sợ khổ, không sợ mệt, ở trong Ngọa Ngưu sơn chui tới chui lui, truy tung được hang ổ vài đám sơn tặc, lập công lao.

Bọn họ đã từ tân binh thăng nhiệm thành quan quân.

Triệu lão tam đối với Hồ Bình An và Khương Khánh vẫn là tương đối coi trọng.

“Hai người các ngươi đừng ở chỗ này nói khoác.”

Triệu lão tam hướng về Hồ Bình An cùng Khương Khánh, chỉ thôn nhỏ cách đó không xa nói: “Các ngươi dẫn vài người, qua thôn bên kia, tìm người Hắc Kỳ hội đánh tiếng.”

“Bảo bọn họ dặn dò người trong thôn một phen, kín miệng chút, không cho phép lộ ra hành tung đại quân chúng ta đi ngang qua nơi này.”

“Vâng, ta lập tức đi!”

Hồ Bình An nói với Khương Khánh: “Lão Khương, đi, chúng ta đi qua!”

Khương Khánh cũng không nói lời thừa, lập tức điểm mấy huynh đệ, đi theo Hồ Bình An cùng nhau thoát ly đại đội, hướng về thôn cách đó không xa mà đi.

“Ta nói lão Khương, không nhìn ra nha, tiểu tử ngươi giấu rất sâu đấy.”

Trên đường đi về phía thôn, Hồ Bình An cười mắng: “Giờ cũng nịnh bợ tới tiếu quan đại nhân rồi.”

“Hồ đội quan, ngươi nói lời này sai rồi, ta đây không gọi là người nịnh bợ, ta đây gọi là đạo lí đối nhân xử thế.”

Khương Khánh nói xong, đưa túi nước về phía Hồ Bình An, cười hì hì nói: “Hồ đội quan đại nhân, ngài nếu không uống hai ngụm, giải khát một chút?”

“Biến mẹ ngươi đi, trên túi nước đó đều là nước bọt của ngươi, ta ngại bẩn.”

“Ha ha ha.”

Hai người nói nói cười cười, dẫn theo mấy binh sĩ đội thám báo đi về phía thôn.

“Ồ, không thích hợp.”

Khi bọn họ sắp đến cửa thôn, Hồ Bình An đột nhiên làm một cái động tác dừng.

Khương Khánh nhìn chung quanh một vòng, cũng thu liễm nụ cười trên mặt, hắn không biểu lộ gì cả từ đầu vai tháo xuống nỏ cầm tay, nâng ở trong tay.

“Sao ban ngày ban mặt chung quanh không có lấy một bóng người?”

Bọn Hồ Bình An đều thuộc đội thám báo, tuy vừa tòng quân không lâu, nhưng bọn họ rất quý trọng một phần việc ăn quân lương, cầm quân lương này, các phương diện học rất nhanh.

Mấy ngày nay đi theo huynh đệ đội thám báo chui núi rừng tìm kiếm tung tích sơn tặc, đã làm bọn họ có được không ít sự cảnh giác của thám báo binh.

“Tản ra!”

Hồ Bình An ngồi xổm xuống nói: “Để lại hai huynh đệ theo dõi bên ngoài, người khác theo ta mò vào xem!”

“Rõ!”

Hồ Bình An rút trường đao nắm trong tay, Khương Khánh cầm nỏ, khom lưng đi theo phía sau.

Mấy thám báo binh bọn họ thật cẩn thận mò về phía thôn.

Bọn họ sau khi phát hiện không có khác thường, nhanh chóng đột tiến, thở hồng hộc lao tới dưới một bức tường.

Hồ Bình An thò đầu hướng về trong thôn nhìn một cái, trong thôn tràn ngập tĩnh mịch, tiếng chó sủa cũng không có.

“Có mùi máu tươi.”

Mũi Khương Khánh hít sâu mấy ngụm không khí, sắc mặt nghiêm túc.

“Mẹ nó, trong thôn hẳn sẽ không là gặp phỉ chứ?” Khương Khánh đoán.

“Yểm hộ cho nhau, vào thôn!”

Hồ Bình An không còn cười cợt như ngày thường, hắn giơ tay ra hiệu đối với phía sau, mấy huynh đệ đội thám báo tay đao thuẫn nỏ khom lưng, kề sát chân tường vào thôn.

Khi bọn họ đến căn nhà thứ nhất, cửa sân rộng mở, Hồ Bình An hướng về bên trong nhìn một cái.

Trong lòng hắn nhất thời căng thẳng.

Chỉ thấy nằm trong sân là hai lão nhân cùng một nữ nhân trẻ tuổi quần áo không chỉnh tề, trên mặt đất là một vũng máu lớn, người đã chết hẳn.

Hồ Bình An đưa mắt ra hiệu với Khương Khánh, Khương Khánh ngồi xổm cầm nỏ, cùng một huynh đệ tay cầm đao khiên rón ra rón rén vào sân.

Bọn họ tìm tòi một phen ở trong mấy gian phòng.

“Ba người bên trong đều đã chết, một đao mất mạng.” Khương Khánh sau khi quay về, bẩm báo tình huống cho Hồ Bình An.

“Tiếp tục tiến lên!”

Hồ Bình An dẫn theo bọn Khương Khánh tìm tòi tiến lên, trong thôn tràn đầy tĩnh mịch, ngay cả chó cũng bị giết chết.

“Người trong thôn chết hết rồi.”

“Ngay cả trẻ con mấy tháng tuổi cũng bị giết chết!”
Bình Luận (0)
Comment