Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 807 - Chương 807: Nghi Thức Hoan Nghênh (1)

Chương 807: Nghi thức hoan nghênh (1) Chương 807: Nghi thức hoan nghênh (1)

Bọn Đại Hùng hầu như bị đánh cho tàn phế, nếu không phải Từ Kính cùng Hà Khuê dẫn thủ hạ lục tục đến, bọn họ nhắm chừng phải bị đánh tan.

Cũng may bọn họ cuối cùng chưa sụp đổ hết, nhưng trực tiếp chết trận đã vượt qua năm trăm người, bị thương càng vô số kể.

Quân đội bình thường thương vong vượt qua hai thành nhắm chừng đã phải sụp đổ.

Nhưng bọn Đại Hùng tổn thất lớn như vậy, đám người Ngô Dụng càng chết trận, cũng chưa sụp đổ, không thể không nói là một kỳ tích.

Đại Hùng vị hán tử cứng như sắt này, nhìn từng thi thể lạnh như băng kia, đôi mắt cũng tràn ra nước mắt, trong lòng áy náy không thôi.

“Ta có lỗi với các huynh đệ.”

Một lần này hắn lật thuyền trong mương, bị phản quân đột nhiên vồ ngược bao vây, bằng không, cũng sẽ không có thương vong lớn như vậy.

“Đánh trận không có không chết người.”

“Nghĩ thoáng chút, để các huynh đệ sớm một chút mồ yên mả đẹp đi.”

Trương Vân Xuyên nhìn sinh mệnh sống sờ sờ biến thành thi thể, trong lòng hắn cũng khó chịu, nhưng hắn biết, đây là chiến tranh tàn khốc.

Bọn họ bây giờ đối mặt các phản quân động cái là tàn sát giết người này, ít nhất còn có sức chiến một trận, còn có thể phản kháng.

Nhưng những người dân tay không tấc sắt kia khi đối mặt đám phản quân, chỉ có vươn cổ chờ giết.

Bọn Trương Vân Xuyên quét dọn chiến trường, thu liễm thi thể, xử trí thỏa đáng tất cả công việc ở sau, lúc này mới khải hoàn về Tứ Thủy huyện.

Tin tức bọn họ đánh thắng trận sớm đã trước một bước truyền về Tứ Thủy huyện, khiến Lê Tử Quân tọa trấn ở trong thành rốt cuộc hạ xuống tảng đá trong lòng.

Cho nên khi bọn Trương Vân Xuyên trở lại Tứ Thủy huyện, trong thành hầu như vô số người đều đổ xô ra đường.

Ngàn vạn dân chúng chen chúc ở hai bên đường cái, bọn họ khua chiêng gõ trống, lớn tiếng hoan hô, ủng hộ hoan hô một mũi quân đội bảo hộ quê nhà bọn họ này.

Đối mặt vô số dân chúng ra đường hoan nghênh, tướng sĩ Tuần Phòng quân máu nhuộm chiến bào cảm nhận được vinh dự rất lớn.

Bọn họ ngẩng đầu ưỡn ngực, trong lòng vô cùng tự hào.

Chiêng trống vang trời, Trương Vân Xuyên giục ngựa đến cổng thành.

Hắn xoay người xuống ngựa, ngẩng đầu bước tới trước mặt đám người Lê Tử Quân.

“Trương Đại Lang bái kiến đô đốc đại nhân!”

Trương Vân Xuyên ôm quyền nói: “Trận chiến này Tuần Phòng quân ta chém đầu hai ngàn năm trăm phản quân, bắt tù binh hơn bảy ngàn người, đã đánh lui phản quân, đặc biệt đến nộp lệnh!”

“Tốt, tốt!”

Trên mặt Lê Tử Quân tràn đầy nụ cười, nhìn Trương Vân Xuyên, liên tục nói hai chữ tốt.

Hắn đối với Trương Đại Lang vị tham tướng này bây giờ là vô cùng hài lòng.

Hắn cảm thấy Trương Đại Lang xứng đáng làm tướng lĩnh thanh niên trẻ tuổi nhất, dũng mãnh thiện chiến nhất của Đông Nam Tiết Độ phủ bọn họ!

Hắn vì dưới trướng mình có một viên hổ tướng như vậy mà cao hứng.

“Lập tức hướng Tiết Độ phủ báo tin thắng trận!”

Lê Tử Quân trước mặt Trương Vân Xuyên xoay người lớn tiếng nói với tùy tùng của mình: “Trương Đại Lang tham tướng Tuần Phòng quân ta dẫn thủ hạ nghênh chiến phản quân, huyết chiến một ngày một đêm, chém đầu hai ngàn rưỡi, bắt tù binh bảy ngàn, đại thắng!”

“Rống!”

“Hô!”

“...”

Dân chúng cùng tướng sĩ chung quanh sau khi nghe được Lê Tử Quân nói, chợt bộc phát ra tiếng hò hét như núi lở sóng thần, thanh âm chấn động tận trời.

“Đô đốc đại nhân, mạt tướng không dám tham công, đây đều là ngài thống lĩnh có phương pháp...”

Trương Vân Xuyên không ngờ Lê Tử Quân thế mà đặt toàn bộ công lao ở trên người hắn, hắn cảm thấy có chút không ổn, mình có chút công cao chấn chủ rồi.

“Của ngươi chính là của ngươi.” Lê Tử Quân nói với Trương Vân Xuyên: “Ngươi đánh thắng trận, ta cũng nở mày nở mặt!”

“Mấy ngày nay cũng chưa ăn một bữa cơm hẳn hoi nhỉ?”

Lê Tử Quân gọi Trương Vân Xuyên: “Đi, ta đã chuẩn bị tiệc rượu ở trong thành, chúng ta uống rượu mừng công, hôm nay nhất định không say không về!”



Ngoài cửa nam Đông Sơn phủ, tri phủ Đông Sơn phủ Lô Nhất Phàm, đồng tri Tô Ngang, Tả Kỵ quân đại đô đốc Lưu Uyên, phó tướng Giang Nghị... một đám quan viên thần thái thoải mái đứng chung một chỗ.

Bọn họ đang thấp giọng nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn về phía xa, đang chờ đợi Trấn Nam quân đại đô đốc Giang Vĩnh Dương đến.

“Tri phủ đại nhân, đại quân tới đây rồi!”

Trên đầu tường, quan cửa thành đưa mắt trông về phía xa thấy được trên đường chân trời nơi xa xuất hiện quân đội, cao hứng hướng về các đại lão chờ ở cổng thành hô lên nhắc nhở.

Lô Nhất Phàm, Lưu Uyên, Tô Ngang, Tào Vinh, Diêu Quân... một đám quan viên và tướng lĩnh đều dừng nói chuyện với nhau, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía đường cái.

Chỉ thấy một lá cờ lớn dẫn đầu xuất hiện ở trong tầm nhìn của bọn họ, dưới lá cờ Trấn Nam quân đón gió phấp phới, hơn trăm tướng quân giục ngựa chậm rãi mà đi.

Theo sát sau đó là binh mã Trấn Nam quân tạo thành bốn hàng cánh quân tiến lên, cuồn cuộn, uy phong lẫm liệt.

“Binh mã của đại công tử đến rồi, chúng ta đi nghênh đón một chút.”

Tri phủ Đông Sơn phủ Lô Nhất Phàm chờ ở cổng thành gọi các quan viên tướng lĩnh chờ hai bên, chủ động cất bước tới nghênh đón.

Đại đô đốc Trấn Nam quân Giang Vĩnh Dương là con trai trưởng Tiết Độ sứ Giang Vạn Thành, hắn chính là người nối nghiệp Đông Nam Tiết Độ phủ.
Bình Luận (0)
Comment