Chương 813: Bái phỏng
Chương 813: Bái phỏng
Hắn sở dĩ ra tay giúp Lưu gia dẹp yên chuyện này, trên thực tế là muốn đạt được Lưu gia ủng hộ.
Chỉ là lúc ấy Lưu gia ánh mắt cao, chỉ là khách sáo phái người tới nhà nói cảm ơn, cũng không có ý tứ dựa dẫm vào hắn.
Hiện nay Lưu Uyên lại mang chuyện năm kia lấy ra nói, dụng ý tự nhiên là rất rõ ràng.
“Đại công tử, lời không thể nói như vậy.”
Lưu Uyên nghiêm mặt nói: “Ngài có ân đối với Lưu gia ta, lúc trước ta bận rộn việc quân, không thể giáp mặt cảm tạ.”
“Hôm nay ngài đến Đông Sơn phủ, ta nếu không đến nói lời cảm tạ, đó là ta thất lễ.”
Lưu Uyên nói xong đứng lên, vái một cái thật sâu đối với đại công tử Giang Vĩnh Dương ngồi ở chủ vị.
Giang Vĩnh Dương ngoài miệng tuy khách khí, nhưng lại thật sự nhận một cái vái này.
Nhìn thấy Tả Kỵ quân đại đô đốc từng ai cũng không để vào mắt bây giờ đối mặt mình ăn nói khép nép như thế, trong lòng hắn rất thoải mái.
Nhớ ngày đó khi hắn mới là Giang Châu Trấn Thủ sứ, vị đại đô đốc này không thèm nhìn thẳng vào hắn đâu.
“Lưu đại đô đốc khách khí rồi.”
Giang Vĩnh Dương sau khi tiếp đón Lưu Uyên ngồi xuống, cười nói: “Ngươi là cột chống trời của Đông Nam Tiết Độ phủ ta, quanh năm trấn thủ Trần Châu, không quản giáo được đối với con cái, đó cũng là hợp tình hợp lý.”
“Ài.”
Lưu Uyên nói xong, thở dài một hơi nặng nề.
“Ta nào phải cột chống trời cái gì, đại công tử quá đề cao ta rồi.”
Lưu Uyên có chút áy náy nói: “Tả Kỵ quân một lần này ở thành Lâm Xuyên trấn áp phản quân bất lợi, ngược lại tổn binh hao tướng, tổn thất thê thảm nặng nề. Ta thẹn với đại công tử, thẹn với Tiết Độ sứ đại nhân.”
Lưu Uyên dừng một chút, nói: “Một trận chiến Lâm Xuyên phủ thảm bại, ta đại đô đốc này khó trốn thoát trách nhiệm, ta đã chuẩn bị đi Giang Châu, hướng Tiết Độ sứ đại nhân chịu đòn nhận tội, chờ đợi Tiết Độ sứ đại nhân xử trí.”
“Ta hôm nay tới đây, trừ hướng đại công tử giáp mặt cảm tạ ân cứu mạng năm đó đối với khuyển tử, còn bỏ qua một cái mặt già này của mình, hy vọng đại công tử có thể xem ở trên phần ta không có công lao cũng có khổ lao.”
“Có thể để khuyển tử vào Trấn Nam quân, trở thành một tên lính trước ngựa của đại công tử, thay đại công tử xung phong hãm trận, nếu như thế, ta chết cũng được nhắm mắt.”
Giang Vĩnh Dương nhìn đại đô đốc Lưu Uyên vẻ mặt cô đơn một lần, khoát tay.
“Đại đô đốc nghiêm trọng rồi.”
Giang Vĩnh Dương nói với Lưu Uyên: “Để Lưu Đằng vào trong quân ta cống hiến, ta vô cùng hoan nghênh.”
“Chỉ là trách nhiệm chiến bại của thành Lâm Xuyên này, lại có thể nào đổ hết lên trên thân một mình ngươi chứ?”
Lưu Uyên cố ý nhắc tới chi tiết này, chính là vì thử Giang Vĩnh Dương, muốn biết thái độ của Tiết Độ phủ đối với việc hắn chiến bại.
Thấy Giang Vĩnh Dương nói như vậy, trong lòng hắn yên tâm chút.
“Khi biết được Tả Kỵ quân thua trận ở thành Lâm Xuyên đánh, cha ta quả thật rất tức giận, ông đập vỡ cả một bộ chén trà ông thích nhất.”
Lời của Giang Vĩnh Dương khiến trái tim Lưu Uyên nhất thời treo lên.
“Lúc ấy đã có người cáo hắc trạng Tả Kỵ quân các ngươi, nói các ngươi kỷ luật quân đội kém, ngày thường thao luyện bất lực, chỉ biết bán muối tư...”
“Đại công tử, oan uổng nha, đây thuần túy là lời nói vô căn cứ!”
Lưu Uyên cả kinh, vội vàng đứng lên muốn giải thích.
“Ngồi, ngồi.”
Giang Vĩnh Dương đè tay xuống, ra hiệu Lưu Uyên ngồi xuống.
“Ta tự nhiên biết đây là có người muốn bỏ đá xuống giếng, nhân cơ hội nói xấu các ngươi.”
“Đúng, đúng, khẳng định là nói xấu.” Lưu Uyên phụ họa theo.
“Nhưng đánh thua trận là sự thật, đặc biệt Tả Kỵ quân một lần này tổn thất hơn một vạn binh mã, cờ xí giáp trụ càng vô số.”
“Có người đề nghị cha ta cách chức đại đô đốc của ngươi, áp giải ngươi về Giang Châu xử trí.”
“Ta cảm thấy không ổn, cho nên ngăn cản một phen, dù sao thắng bại là việc thường của nhà binh, trên đời này, nào có tướng quân luôn thắng trận?”
“Đa tạ đại công tử nói chuyện thay ta, Lưu Uyên ta vô cùng cảm kích!”
Giang Vĩnh Dương cười cười: “Ài, cảm tạ cái gì, chuyện cái nhấc tay thôi.”
“Vậy không biết Tiết Độ sứ đại nhân muốn xử trí ta như thế nào?” Lưu Uyên thật cẩn thận hỏi.
Giang Vĩnh Dương nâng chén trà lên nhấp một ngụm, lúc này mới chậm rãi nói: “Cuối cùng cha ta vẫn nghe theo đề nghị của ta, đó chính là không cách chức của ngươi.”
“Nhưng ngươi cũng biết, dù sao đánh trận thua, không trừng phạt mà nói, khó làm kẻ dưới phục tùng nha.”
“Đúng, ta bằng lòng tiếp nhận tất cả trừng phạt.” Lưu Uyên vội gật đầu.
“Đại đô đốc Tả Kỵ quân ngươi là không làm được nữa, giống với Lê Tử Quân kia, giáng một cấp, làm đô đốc Tả Kỵ quân.”
Sau khi nghe được lời này, tảng đá treo trong lòng Lưu Uyên rơi xuống.
Xem ra Tiết Độ sứ đại nhân đối với mình vẫn là tương đối kiêng kị thế lực Lưu gia mình, không dám cách chức điều tra mình.
Đối với kết quả này, hắn vẫn miễn cưỡng có thể tiếp nhận, dù sao có Lê Tử Quân vết xe đổ này.
Về phần Giang Vĩnh Dương nói hắn hỗ trợ cầu tình, Lưu Uyên chỉ coi là một chuyện cười.
Đây đơn giản là thủ đoạn muốn mượn sức mình mà thôi.
Dù sao hắn biết tính Tiết Độ sứ, y làm ra quyết định, ai cầu tình cũng vô dụng.