Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 822 - Chương 822: Cảm Xúc Bất Mãn

Chương 822: Cảm xúc bất mãn Chương 822: Cảm xúc bất mãn

Dưới trướng bọn họ ít nhất cũng có mấy ngàn huynh đệ, trở thành đại nhân vật trong mắt người khác.

Bọn họ không lo lắng vấn đề ăn uống ấm no nữa, bây giờ đã có thân phận địa vị, ban thưởng cùng thu hoạch cũng nhiều, cuộc đời đã xảy ra biến hóa long trời lở đất.

Đối mặt việc vui lớn trong đời người này, tự nhiên là cần ăn mừng một phen hẳn hoi.

Lê Tử Quân thân phận tôn quý, hắn xuất thân quan văn, không thích loại trường hợp náo nhiệt uống rượu đùa giỡn này.

Cho nên trừ lúc ban đầu Trương Vân Xuyên, Lưu Vân hai vị này mời khách ăn cơm, hắn tự mình góp mặt uống vài chén rượu, mở tiệc chiêu đãi khác hắn đều uyển chuyển từ chối.

Đối với Lê Tử Quân uyển chuyển từ chối, các giáo úy ngược lại cảm thấy thoải mái.

Dù sao bọn họ không thân quen với Lê Tử Quân, bọn họ vẫn luôn đi theo Trương Đại Lang, Lê Tử Quân có đi hay không, không có ảnh hưởng lớn.

Cho nên liên tục mấy ngày, đám người phó tướng Trương Vân Xuyên, tham tướng Lưu Vân, Chu Hào trở thành đối tượng được thay nhau mở tiệc chiêu đãi.

Trương Vân Xuyên vị phó tướng này làm quan chỉ huy tuyến đầu trên thực tế của một lần chiến đấu này, địa vị hắn ở Tuần Phòng quân hết sức quan trọng.

Cho nên vô luận là Hà Khuê, Đổng Lương Thần, hoặc là đám người Từ Kính, Tào Thuận, bọn họ thăng quan mời khách, Trương Vân Xuyên đều là thượng khách ắt không thể thiếu.

Dẫn tới Trương Vân Xuyên buổi trưa uống rượu, buổi tối uống rượu, cho dù tửu lượng hắn tốt nữa, cũng bị trút cho ngây ngất.

Vào đêm, trong đại tửu lâu Triệu gia Tứ Thủy huyện đèn đuốc sáng trưng, ngồi đầy hơn hai mươi bàn, lầu trên lầu dưới đều là tiếng uống rượu chơi trò chơi.

Đây là Tào Thuận vừa thăng nhiệm giáo úy Trần Châu doanh mời khách.

Lúc trước Trương Vân Xuyên đảm nhiệm đội quan, Tào Thuận đã đi theo hắn.

Về sau Tào Thuận tuy rất ít ở tuyến đầu xung phong hãm trận, nhưng hắn làm thân vệ của Trương Vân Xuyên, cũng thay Trương Vân Xuyên làm không ít chuyện.

Trương Vân Xuyên cũng không bạc đãi hắn, chức vị của Tào Thuận cũng luôn tăng lên.

Thân vệ, thân vệ đội quan, thân vệ tiếu quan, thân vệ đô úy, xem như tâm phúc tuyệt đối của Trương Vân Xuyên.

Đặc biệt ở trong một lần này chiến đấu, hắn dẫn dắt mấy ngàn binh mã của Phi Báo doanh xung phong hãm trận, tù binh cũng bắt được ước chừng ba bốn ngàn người.

Thấy Tào Thuận chủ động xung phong muốn đi cầm quân, hơn nữa hắn theo mình mưa dầm thấm đất, năng lực cũng vẫn là có.

Trương Vân Xuyên lần này thời điểm báo công, đã báo Tào Thuận lên.

Lê Tử Quân sửa cũng chưa sửa, báo lên Tiết Độ phủ, cho nên Tào Thuận được bổ nhiệm làm giáo úy Trần Châu doanh.

Trần Châu doanh này bây giờ không có một binh sĩ nào, nhưng cái này đối với Tào Thuận mà nói, đó là một khởi đầu mới, tâm tình tự nhiên là kích động.

Ở trong nhã gian lầu hai, Tào Thuận uống tới mức mặt đỏ bừng.

“Các vị huynh đệ, Tào Thuận ta lúc đầu bởi vì tự tiện ra khỏi doanh địa đưa chút đồ ăn cho trong nhà, thiếu chút nữa đã bị đội quan Đỗ Hành coi thành đào binh chém!”

Tào Thuận nhìn Trương Vân Xuyên nói: “Cuối cùng vẫn là phó tướng đại nhân ra tay cứu giúp, lúc này mới khiến Tào Thuận ta từ trên quỷ môn quan nhặt lại một cái mạng!”

Tào Thuận bưng chén rượu đi tới trước mặt Trương Vân Xuyên, giơ lên.

“Phó tướng đại nhân, Tào Thuận ta một cái mạng này đều là ngài cho, ngài chính là cha mẹ tái sinh của Tào Thuận ta, về sau ngươi bảo ta làm gì, ta liền làm cái đó, muốn ta chết cũng được!”

“Một chén rượu này, ta kính ngài!”

Trương Vân Xuyên cười mắng: “Lão tử còn chưa lấy vợ đâu, đột nhiên toát ra một đứa con trai lớn như vậy, vậy về sau ai còn dám gả cho ta chứ?”

“Ha ha ha!”

Bọn người Đại Hùng, Đổng Lương Thần đều bộc phát ra tiếng cười vang.

“Lão tử lúc trước cứu ngươi, đó là cảm thấy ngươi là hán tử có tình có nghĩa, thật không dễ gì trong quân phát một chút đồ ăn, bản thân ngươi không nỡ ăn, còn muốn vụng trộm đưa ra khỏi doanh địa đi tiếp tế vợ con!”

Sau khi nghe được Trương Vân Xuyên nói, Tào Thuận nghĩ đến ngày xưa không dễ dàng, cánh mũi có chút cay cay.

“Cho nên, cứu ngươi cũng không phải cầu ngươi báo đáp.”

Trương Vân Xuyên nói với Tào Thuận: “Bây giờ chúng ta là huynh đệ ăn cơm trong cùng một cái nồi, nhìn thấy ngươi thăng nhiệm giáo úy, ta từ đáy lòng cao hứng!”

“Nói rõ ngươi có tiền đồ rồi!”

“Chúng ta những huynh đệ này đều xuất thân khổ, chúng ta bây giờ đã có thân phận, có địa vị, nhưng không thể quên gốc!”

Trương Vân Xuyên nhìn chung quanh một vòng, sau đó nói với bọn họ: “Chúng ta về sau không thể dựa vào quyền thế của mình, ức hiếp lương dân!”

“Phó tướng đại nhân yên tâm, nếu ai dám ức hiếp lương dân, lão tử bổ hắn đầu tiên!” Tào Thuận lớn tiếng nói.

“Ha ha ha, tốt!”

“Huynh đệ đồng lòng, làm gì cũng thành, huynh đệ chúng ta về sau đoàn kết cùng nhau chiến trường giết địch, lập nhiều công lao, giáo úy tính là cái gì, nói không chừng còn có thể làm quan lớn hơn nữa cơ!”

“Đúng, lão tử phải kiếm cái chức tướng quân làm xem!” Tào Thuận cười ha ha.

“Xem tiền đồ ngươi kia, tướng quân tính là cái gì, lão tử còn muốn làm đô đốc đây!”

“...”

Mọi người đang mơ mộng, cười nói, cảm xúc rất cao.

“Đến, cụng ly!”

Ở dưới Trương Vân Xuyên kêu gọi, mọi người đồng loạt cụng chén, không khí nhiệt liệt.
Bình Luận (0)
Comment