Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 830 - Chương 830: Bái Phỏng (1)

Chương 830: Bái phỏng (1) Chương 830: Bái phỏng (1)

“Cái thứ không nên thân này, trừ ăn nhậu đánh bạc đàng điếm, quả thực đúng là bùn nhão không đắp được tường!” Lưu Uyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mắng.

“Lão tử sao lại sinh ra một cái thứ như vậy!”

Các tướng lĩnh bọn Giang Nghị cũng đều mở miệng khuyên bảo, lúc này mới khiến Lưu Uyên nguôi giận.

“Khổng tham quân, ngươi cảm thấy chúng ta nên ứng đối như thế nào?”

Khổng Thiệu Nghi làm thủ tịch phụ tá của phủ đô đốc, ở trong Tả Kỵ quân treo chức vụ tham quân, rất được Lưu Uyên coi trọng cùng tín nhiệm.

Chỉ là lúc Lưu Uyên dẫn quân chinh phạt phản quân, Khổng Thiệu Nghi sinh bệnh, cho nên mới chưa thể đi cùng, ai ngờ hắn lại thua to một trận.

Khổng Thiệu Nghi trầm ngâm, sau đó nói: “Ta cảm thấy đối với việc này, không nên ở mặt ngoài đối nghịch với Tiết Độ phủ.”

“Nguyện nghe cho tỏ.”

Bọn người Lưu Uyên đều hướng ánh mắt về phía Khổng Thiệu Nghi, hy vọng nghe hắn ra một ý kiến hay.

Khổng Thiệu Nghi nhìn mọi người một cái, không nhanh không chậm nói: “Một lần này Tả Kỵ quân chúng ta nếm mùi thất bại, còn để Tam công tử ngã ở đó, trong lòng Tiết Độ sứ đại nhân nhất định là rất thất vọng đối với Tả Kỵ quân chúng ta.”

“Đối với đô đốc đại nhân ngài, nói không chừng cũng là hận không thể trừ cho thống khoái!”

“A?”

Lời này khiến Lưu Uyên chấn động.

“Không nghiêm trọng như vậy chứ?” Lưu Uyên có chút hồ nghi nói: “Hắn một khi đã thống hận ta như vậy, vậy vì sao không mượn cơ hội này trực tiếp cách chức điều tra ta, cắt cử một người khác đảm nhiệm đại đô đốc Tả Kỵ quân?”

Khổng Thiệu Nghi cười cười nói: “Đây là chỗ cao minh của Tiết Độ sứ đại nhân nha.”

“Nếu là hắn thật sự hạ lệnh cách chức điều tra đô đốc đại nhân ngài, vậy ngài sẽ ngồi chờ chết sao?”

“Đến lúc đó ngài khởi nghĩa vũ trang, lấy bộ hạ sót lại của Tả Kỵ quân chúng ta cùng thế lực Lưu gia ở Trần Châu, chung quy mạnh hơn nhiều so với Cố Nhất Chu kia.”

“Còn nữa, hắn nếu ra tay với ngài, vậy gia tộc khác tất nhiên sẽ mỗi người cảm thấy bất an, bọn họ vì tự bảo vệ mình, nói không chừng cũng sẽ liên hợp lại phản đối Tiết Độ sứ đại nhân.”

Khổng Thiệu Nghi giải thích: “Cho nên hắn bây giờ không thể dễ dàng ra tay, một khi ra tay, vậy Đông Nam Tiết Độ phủ liền loạn.”

“Vì thế, hắn chỉ có thể giả ý giáng ngài làm đô đốc Tả Kỵ quân, khiển trách một chút, để cho ngài nghĩ lầm chuyện này cứ như vậy là qua.”

“Sau đó lại xếp Trương Đại Lang vào Trần Châu, từng bước tan rã lực lượng của chúng ta ở Trần Châu, đao cùn cắt thịt, từng bước một tiêu hao chúng ta.”

Khổng Thiệu Nghi tiếp tục nói: “Chúng ta nếu lúc này trắng trợn đối nghịch với Tiết Độ sứ mà nói, vậy đúng ý của hắn.”

“Hắn đến lúc đó chụp tới một cái mũ phạm thượng làm loạn, vậy liền có thể trực tiếp xua quân thảo phạt chúng ta.”

“Hắn lấy danh nghĩa trấn áp phản quân thảo phạt chúng ta, các đại gia tộc cũng không nói được gì, nói không chừng còn có thể ủng hộ Tiết Độ phủ, sau đó thuận thế chia cắt địa bàn của chúng ta.”

“Nếu là Tiết Độ sứ đại nhân thắng được các đại gia tộc ủng hộ, lấy thực lực bây giờ của chúng ta, thật đúng là không phải đối thủ.”

Lưu Uyên sắc mặt âm trầm hỏi: “Vậy ngươi có biện pháp nào tốt hóa giải việc này?”

“Kéo dài thời gian, khôi phục thực lực.”

Khổng Thiệu Nghi nói: “Tiết Độ sứ đại nhân sở dĩ dám sắp xếp Trương Đại Lang tới đây, đơn giản là nhìn ra chúng ta hôm nay mềm nhũn.”

“Điều chúng ta phải làm không phải to gan lớn mật phản đối Tiết Độ phủ, để tránh rơi vào điều tiếng.”

“Điều chúng ta cần phải làm là mau chóng khôi phục thực lực của chúng ta, đồng thời làm tốt quan hệ với các đại gia tộc, điều này làm Tiết Độ sứ đại nhân cũng không dám dễ dàng đụng đến chúng ta.”

“Cho dù hắn muốn đụng đến chúng ta, chúng ta có thực lực, vậy cũng không sợ.”

“Ừm, ngươi nói không sai.” Lưu Uyên gật gật đầu nói: “Vậy chuyện Trương Đại Lang?”

“Hắn đến, vậy để hắn đến là được.”

Khổng Thiệu Nghi cười nói: “Nghe nói Trương Đại Lang mê tiền, vậy tặng hắn bạc, một vạn lượng không đủ, vậy thì năm vạn lượng, mười vạn lượng, thu mua hắn!”

“Nếu hắn không thu bạc thì sao?”

“Ha ha.”

“Vậy thì chơi cứng thôi!”

Khổng Thiệu Nghi nói: “Chúng ta ở Trần Châu kinh doanh nhiều năm như vậy, từ trên xuống dưới đều là người của chúng ta, có thể khiến hắn nửa bước khó đi!”

“Nhỡ đâu hắn cứng mềm không ăn làm sao bây giờ?”

“Hắn nếu không thu bạc, lại khắp nơi nhằm vào chúng ta, vậy thì xử hắn, vu oan giá họa cho sơn tặc.”

“Đến lúc đó người là sơn tặc giết, Tiết Độ phủ cũng không thể làm gì chúng ta.”

Khổng Thiệu Nghi bổ sung nói: “Chỉ là giết người là hạ sách, cái này sẽ càng thêm chọc giận Tiết Độ phủ bên kia, cho nên đừng tùy tiện ra tay, vẫn là tiên lễ hậu binh tốt hơn.”

“Vậy được, cứ dựa theo ngươi nói để làm.”

Lưu Uyên sau khi trầm ngâm, đồng ý biện pháp của phụ tá Khổng Thiệu Nghi, đó chính là tạm thời không thể xé rách da mặt với Tiết Độ sứ bên kia.

Dưới bàn có thể đấu, nhưng ở mặt ngoài, vẫn phải bảo trì hòa hợp êm thấm.



Mười ngày sau, đoàn người Trương Vân Xuyên xuất hiện ở ngoài Đông Sơn thành.

Lọt vào tầm mắt chứng kiến, hai bên đường cái khắp nơi còn vứt bỏ không ít cọc buộc ngựa, mấy thôn xóm ven đường đã biến thành tường đổ ngói vỡ, có dấu vết lửa cháy.
Bình Luận (0)
Comment