Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 832 - Chương 832: Bái Phỏng (3)

Chương 832: Bái phỏng (3) Chương 832: Bái phỏng (3)

Kỵ binh chắp tay với bọn Trương Vân Xuyên, nói: “Trương phó tướng, đại công tử đã đợi lâu ở nơi này, mời theo ta đi gặp đại công tử.”

Trương Vân Xuyên nghe vậy, trong lòng càng thêm nghi hoặc.

Mình không quen biết đại công tử Giang Vĩnh Dương nha.

Thậm chí cũng chưa từng gặp mặt.

Một lần này mình đi ngang qua Đông Sơn phủ, cố ý tới bái phỏng, chính là vì kéo gần lại quan hệ.

Dù sao Lê Tử Quân và đại công tử quan hệ không tệ, hắn lại là Lê Tử Quân một tay đề bạt lên, cái đùi này vẫn phải ôm.

Nhưng hắn vạn lần không ngờ, người ta biết hắn sắp tới, thế mà hạ mình đến cổng thành nghênh đón, điều này khiến hắn có chút được yêu mà sợ.

Mình một phó tướng nho nhỏ mà thôi, thế mà được lễ ngộ như thế, điều này làm hắn nhất thời có hảo cảm đối với đại công tử chưa từng gặp mặt.

“Xuống ngựa!”

Trương Vân Xuyên ở lúc biết được đối phương là tự mình ở nơi này nghênh đón hắn, hắn tự nhiên không dám tự đại, lập tức phân phó xuống ngựa.

Bọn Trương Vân Xuyên sau khi xuống ngựa, chủ động đi lên nghênh đón.

“Phó tướng Tuần Phòng quân Trương Đại Lang, bái kiến đại công tử!”

Trương Vân Xuyên đi đến trước mặt Giang Vĩnh Dương, quỳ một gối xuống, thanh âm vang dội hướng về phía gã hành lễ.

“Trương tướng quân, mời mau mau đứng lên.”

Giang Vĩnh Dương tiến lên tự tay đỡ Trương Vân Xuyên dậy, gã vẻ mặt hòa ái, thuận thế cũng bảo Tào Thuận, Từ Kính đứng dậy.

“Trương tướng quân, đại danh của ngươi ta sớm đã như sấm bên tai nha.”

Giang Vĩnh Dương sau khi đánh giá cao thấp Trương Vân Xuyên một phen, khen: “Quả nhiên giống như Lê đại đô đốc nói, Trương tướng quân không chỉ chiến trường xung phong dũng mãnh, hơn nữa bộ dạng oai hùng bất phàm, không hổ là một viên kiêu tướng của Đông Nam Tiết Độ phủ ta!”

“Đại công tử nói không sai, Trương tướng quân trẻ tuổi như thế, về sau nhất định tiền đồ vô lượng.”

“Trương tướng quân danh tiếng truyền xa, hôm nay được gặp, quả thật là chuyện may mắn của chúng ta.”

“...”

Giang Vĩnh Dương nói xong, đám người tri phủ Lô Nhất Phàm, đồng tri Tô Ngang phía sau gã cũng phụ họa theo, khen tặng một phen đối với Trương Vân Xuyên.

Trương Vân Xuyên đây vẫn là lần đầu nhìn thấy trường hợp như vậy, nhưng cũng may hắn rất nhanh đã bình ổn tâm tình của mình.

“Được đại công tử cùng các vị đại nhân ra ngoài đón chào, Trương Đại Lang ta thật sự là được yêu mà sợ “

Trương Vân Xuyên không kiêu không nịnh nói một phen lời khách sáo, khiến Giang Vĩnh Dương vị đại công tử này cũng rất hài lòng.

Hắn vốn cho rằng Trương Vân Xuyên đánh thắng trận nhiều như vậy, hôm nay lại thăng lên làm phó tướng, nhất định là hạng người tâm cao khí ngạo.

Nhưng y khiêm tốn thu mình, vẫn khiến hắn đánh giá đối với Trương Đại Lang cao hơn một chút.

Trương Vân Xuyên ở lúc chào hỏi với mọi người, ánh mắt cũng liếc tới trên người đồng tri Đông Sơn phủ Tô Ngang trên mặt chứa đầy nụ cười.

Đây vẫn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cha của Tô Ngọc Ninh, thì ra bộ dạng như vậy, nghĩ đến mình còn bắt chẹt của y không ít bạc đâu.

Nhắm chừng y nằm mơ cũng không thể ngờ được, người mà y ở nơi này nghênh đón, lại là đại sơn tặc từng vơ vét tài sản của y.

Trương Vân Xuyên ở dưới đại công tử Giang Vĩnh Dương hoan nghênh, vô cùng cao hứng vào Đông Sơn thành.

Trong thành sớm đã bày tiệc rượu khoản đãi đoàn người Trương Vân Xuyên, sắp xếp rất xa hoa.

Bữa tiệc tẩy trần này hầu như đều là do Giang Vĩnh Dương chủ đạo.

Trương Vân Xuyên vị phó tướng này thì trở thành đối tượng được kính rượu cùng khen tặng.

Sau tiệc rượu, Trương Vân Xuyên đã uống tới mức mặt đỏ bừng.

May mà hắn tửu lượng tốt, cũng chưa say.

Đợi sau khi một đám quan viên lục tục cáo từ rời khỏi, Trương Vân Xuyên cũng được sắp xếp ngủ lại ở quan dịch trong thành.

Ở trước khi chia tay, Trương Vân Xuyên bảo Tào Thuận dắt một con ngựa tới.

“Đại công tử, đây là một con bảo mã Lương Châu ta từ trong tay phản quân thu được.”

“Đều nói bảo mã phối anh hùng.”

Trương Vân Xuyên nói với đại công tử Giang Vĩnh Dương: “Đại công tử anh hùng cái thế, chính là người Trương Đại Lang ta kính ngưỡng nhất.”

“Lương Châu bảo mã này ở lại chỗ ta là phí hoài, cho nên đặc biệt đến tặng cho đại công tử, mong đại công tử không chê.”

Trương Vân Xuyên lúc trước đã âm thầm hỏi thăm một phen, vị đại công tử này không thích mỹ nhân không mê tiền tài, thích múa thương bổng, thích ngựa quý.

Cho nên một lần này hắn khi tới đây bái phỏng, dẫn theo một con ngựa tốt như vậy.

Một con ngựa này vẫn là Từ Kính thông qua con đường của mình, tốn rất nhiều sức mới kiếm được.

Chỉ là nhiều người phức tạp, hắn không tiện tặng quà.

Bây giờ đợi sau khi mọi người rời khỏi, hắn mới một mình đưa cho Giang Vĩnh Dương.

Đại công tử Giang Vĩnh Dương là người hiểu ngựa, vừa thấy Lương Châu bảo mã này lông bóng loáng, uy vũ hùng tuấn liền đã yêu.

Lương Châu bảo mã này sức bền tốt, tốc độ nhanh, lực lượng lớn, so với ngựa phía nam bọn họ mà nói, được đám quyền quý yêu thích nhất.

Chỉ là Lương Châu cách bọn họ nơi này vạn dặm, đường xá xa xôi, ven đường lại đạo phỉ hoành hành, cho nên một con ngựa tốt, ngàn vàng khó cầu.

“Tốt, ngựa tốt!”

Giang Vĩnh Dương quay quanh con Lương Châu bảo mã này một vòng, trong đôi mắt lộ ra sự vui sướng khó có thể ức chế.
Bình Luận (0)
Comment