Chương 84: Lưu Hắc Tử (1)
Chương 84: Lưu Hắc Tử (1)
“Cho bọn hắn!”
Lâm Hiền nháy mắt ra hiệu cho Lương Đại Hổ.
Bây giờ những người này đột nhiên bao vây bọn họ.
Thế này nếu thật sự đánh, hắn không có nắm chắc có thể bình an mang bạc ra ngoài.
Hắn chỉ có thể nhịn đau bỏ thứ yêu thích, hy vọng có thể mất tiền tài giải tai họa.
“Huynh đệ, ngươi có chút quá hẹp hòi rồi nhỉ?” Lưu Hắc Tử nhíu mày.
Lòng Lâm Hiền cũng trầm xuống.
Mình đã hạ thấp tư thái, thậm chí báo ra cờ hiệu Cửu Phong sơn.
Nhưng đối phương lại không có ý tứ sợ Cửu Phong sơn bọn họ, thế mà chê ít.
Hắn đen mặt hỏi: “Vậy không biết Lưu gia muốn mượn bao nhiêu?”
“Người có thể đi, nhưng bạc để lại hết.”
Lưu Hắc Tử cười mỉm nói.
“Các ngươi khinh người quá đáng!”
“Đồ của Cửu Phong sơn chúng ta, nào phải các ngươi muốn lấy thì lấy!”
Lương Đại Hổ thấy đối phương thế mà muốn lấy đi toàn bộ, cũng giận tím mặt.
“Phập!”
Lương Đại Hổ vừa dứt lời, một mũi tên đã xuyên thấu cánh tay hắn.
Lương Đại Hổ cũng rên một tiếng, đau tới mức trán toát mồ hôi.
Huynh đệ Cửu Phong sơn nhìn thấy đối phương một lời không hợp liền bắn tên, cũng bị dọa giật mình.
“Đừng hành động!”
Lâm Hiền nhìn thấy bộ dáng mặt đầy hung quang kia của cung thủ đối phương, ngăn lại huynh đệ dưới trướng xúc động muốn chém giết.
“Lưu gia, Cửu Phong sơn chúng ta chưa đắc tội ngươi nhỉ?” Lâm Hiền giọng lạnh lùng nói: “Chúng ta thật không dễ gì kiếm được bạc, ngươi lại muốn lấy đi toàn bộ, có phải có chút khẩu vị quá lớn rồi hay không?”
“Ngươi đừng lấy Cửu Phong sơn dọa ta.” Lưu Hắc Tử nhếch miệng cười nói: “Người khác sợ Cửu Phong sơn ngươi, Lưu Hắc Tử ta không sợ.”
“Bây giờ ngoan ngoãn đặt bạc xuống rồi cút đi, ta còn có thể tha các ngươi một mạng.”
Lưu Hắc Tử nhìn quét bọn Lâm Hiền một lần, nói: “Nếu là các ngươi không muốn phối hợp, vậy đừng trách huynh đệ ta tâm địa độc ác.”
“Lưu gia, việc này thật sự không thương lượng?”
“Không thương lượng.”
“Được, hôm nay chúng ta nhận xui xẻo!”
Lâm Hiền nhìn cung thủ chung quanh như hổ rình mồi, cũng cố nén lửa giận trong lòng.
“Xin hỏi Lưu gia lăn lộn ở núi nào, Cửu Phong sơn ta ngày khác tới cửa bái phỏng.” Lâm Hiền cũng biết, hôm nay bạc xem như không giữ được rồi.
“Ha ha.”
Lưu Hắc Tử nhíu mày nói: “Làm sao, không phục à?”
“Địa bàn huynh đệ chúng ta ở Ninh Dương phủ huyện Đại Hưng.”
“Cửu Phong sơn các ngươi nếu không phục, cứ đến huyện Đại Hưng tìm chúng ta.”
“Được.”
Lâm Hiền khẽ cắn môi, trong lòng nghẹn khuất.
Sau khi nhìn đám người Lưu Hắc Tử vài lần, lúc này mới gọi huynh đệ mình.
“Chúng ta đi!”
Trong lòng bọn Lương Đại Hổ tuy vạn phần không phục, nhưng đối mặt các mũi tên ánh sáng lạnh lẽo lập lòe chung quanh, cũng không thể không cúi đầu.
Huống hồ bọn họ cũng không biết đối phương ở trong rừng còn có bao nhiêu người, cho nên Lâm Hiền không dám mạo hiểm ra tay, chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp nhượng bộ.
Bọn Lâm Hiền bị ép từ bỏ mười hai vạn lượng bạc vừa tới tay.
“Đại Hổ, thương thế của ngươi không có việc gì chứ?”
Ở sau khi thoát ly đám người Lưu Hắc Tử, bọn Lâm Hiền tìm một chỗ dừng lại.
Cánh tay Lương Đại Hổ mới vừa rồi bị mũi tên xuyên thấu, máu tươi nhuộm đỏ quần áo.
“Không sao.” Lương Đại Hổ nói: “Chỉ là bị mũi tên xuyên thủng một lỗ.”
Lương Đại Hổ nhìn mũi tên xuyên thấu cánh tay, mắng: “Mẹ nó, lũ chó này bắn tên thật đúng là chuẩn.”
“Lão Đường, ngươi qua đây!”
Lâm Hiền vẫy vẫy tay đối với một huynh đệ.
Lão Đường cũng bước nhanh đi tới trước.
“Giúp Đại Hổ xử lý vết thương một phen.” Lâm Hiền chỉ vào cánh tay Lương Đại Hổ, nói với lão Đường: “Có thể rút tên ra hay không?”
Lão Đường lộ vẻ mặt khó xử.
“Lâm đội quan, ta chỉ là một gã thú y.”
“Rút tên trị thương ta không biết nha.”
Lâm Hiền hỏi: “Ngựa nếu như bị đâm bị thương chữa như thế nào?”
“Bôi lên vết thương một ít thuốc bột phòng ngừa sinh mủ, chỉ cần đóng vảy, dưỡng một chút là ổn.”
“Mang theo thuốc bột không?”
“Ta mang theo bên người rồi đây.” Lão Đường từ trong hành lý của mình lấy ra một cái bình sứ nhỏ.
“Vậy được.” Lâm Hiền lập tức phân phó lão Đường nói: “Ngươi chữa ngựa bị thương như thế nào, thì chữa cho Đại Hổ như thế đó!”
“Trước rút tên ra, sau đó bôi thuốc!”
“Thế này không ổn nhỉ?”
Lão Đường nhìn nhìn Lương Đại Hổ nói: “Người bị thương cùng ngựa bị thương không giống nhau.”
“Ai da, đừng dài dòng nữa, rút đi!”
Lương Đại Hổ cũng cắn chặt răng, vươn ra cánh tay cắm tên.
“Vậy được.”
Lão Đường cũng gật gật đầu nói: “Có chút đau, ngươi kiên nhẫn một chút.”
“Ta nhịn được!”
Lão Đường kiểm tra mũi tên một phen, phát hiện chỉ là mũi tên bình thường, không có móc ngược, hắn cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Cái này nếu có móc ngược, vậy một khi rút ra, thịt cũng bị cào nát, sẽ mở rộng miệng vết thương.
Lão Đường bắt lấy mũi tên, đột nhiên dùng sức, lấy thế sét đánh không kịp bưng tai rút mũi tên ra.
“A!”
“Đau chết lão tử rồi!”
Lương Đại Hổ chỉ cảm giác được cánh tay đau đớn như xé rách, lớn tiếng kêu đau.
Huynh đệ chung quanh nhìn thấy vết thương thịt lòi ra ngoài đó, trong lòng cũng không hiểu sao thấy căng thẳng.
“Rút ra là ổn rồi.”
Lão Đường thuận lợi rút mũi tên, lại từ trong bình sứ nhỏ đổ một ít thuốc bột bôi lên, dùng vải băng bó một phen, Lương Đại Hổ đau tới mức trán toát mồ hôi.
“Mẹ!”
“Quay đầu lão tử nhất định phải báo thù một mũi tên này!”
Lương Đại Hổ một lần này bị bắn một mũi tên, khiến trong lòng hắn rất thống hận đối với đám người Lưu Hắc Tử.