Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 843 - Chương 843: Điêu Dân (1)

Chương 843: Điêu dân (1) Chương 843: Điêu dân (1)

“Đừng gây chuyện.”

Trương Võ kéo tiếu quan sắc mặt xanh mét đến phía sau mình.

Đại quân của bọn họ còn chưa tới nơi này, chỉ có kỵ binh của Từ Kính cùng bọn họ một Công Tượng đô này. Bọn họ lạ nước lạ cái, nếu tùy tiện sinh ra xung đột với dân chúng, vậy không dễ xử lý.

“Đã là rừng cây của các ngươi, vậy chúng ta không chặt cây ở nơi này là được.”

Trương Võ gọi mọi người: “Đi, chúng ta đi!”

Một mảng núi rừng này đã có chủ, bọn Trương Võ bất đắc dĩ, chỉ có thể đi tìm nơi khác chặt cây.

Nhưng ai biết bọn họ vừa mới chuẩn bị chặt cây, gã mặt sẹo lại dẫn theo một đám người tới.

“Ta nói các ngươi làm sao hả?”

Gã mặt sẹo hùng hùng hổ hổ nói: “Chỉ nhìn chằm chằm rừng cây nhà lão tử không tha à?”

“Một mảng rừng này cũng là của nhà ngươi?”

Trương Võ nhìn chằm chằm gã mặt sẹo, trong lòng cũng có chút cơn tức.

“Không phải của nhà ta, chẳng lẽ còn là của nhà ngươi?”

Gã mặt sẹo tiến sá trước mặt t Trương Võ nói: “Ngươi muốn ta lấy ra địa khế, ngươi lại xem một chút hay không?”

“Vậy ngươi lấy ra đi.”

Gã mặt sẹo nói xong, thật sự lại lấy ra một phần địa khế.

“Ta nói quân gia à, ta nói thật cho các ngươi biết đi, cánh rừng chung quanh Kiến An thành này một nửa là của nhà ta, một nửa khác là của Giang gia.”

“Ngươi nếu muốn chặt bừa, cửa cũng không có!”

Sau khi nghe được lời này, Trương Võ đen cả mặt.

“Huynh đệ, vậy ngươi nói cái giá, Tuần Phòng quân chúng ta mua gỗ nhà các ngươi.”

Trương Võ biết, bọn họ muốn đạt được gỗ, sợ là không tránh được gã mặt sẹo, cho nên quyết định bỏ bạc ra mua.

“Ha ha.”

“Gỗ nhà ta quý lắm, ta sợ các ngươi mua không nổi.”

Gã mặt sẹo khinh miệt nhìn bọn Trương Võ, nói: “Gỗ to bằng cánh tay, mười lượng bạc một cây, gỗ to bằng thân người, ba mươi lượng bạc một cây...”

“Ngươi sao không đi cướp đi!”

Tiếu quan đứng ở phía sau Trương Võ lập tức nổi giận.

Cái này con mẹ nó nhắm chừng đang bắt chẹt bọn họ rồi.

“Gỗ là của lão tử, lão tử muốn bán thế nào thì bán thế đó, liên quan ngươi cái rắm!”

Gã mặt sẹo nhìn bọn Trương Võ một lần, nói: “Bây giờ giá tăng rồi, toàn bộ gỗ, vô luận là lớn nhỏ, tất cả một trăm lượng bạc một cây, các ngươi mua hy không!”

Trương Võ sau khi nghe xong gã mặt sẹo nói, hắn xem như đã hiểu.

Gã mặt sẹo này là cố ý làm khó dễ bọn họ.

Bọn họ cùng gã mặt sẹo này vốn không quen biết, nếu là lúc bình thường, phú hộ bình thường còn thật không dám đối nghịch với quân đội, nịnh bợ còn không kịp đâu.

Bây giờ gã mặt sẹo không sợ hãi như thế, sau lưng hắn nếu không có ai sai sử cùng chống lưng, vậy mới là gặp quỷ.

Trương Võ không chuẩn bị nói chuyện với gã mặt sẹo, hắn cảm thấy đây không phải chuyện có thể bàn bạc được.

Khi hắn chuẩn bị gọi các huynh đệ rời khỏi, một binh sĩ Giáp đội vội vàng đến.

“Tham quân đại nhân, có chuyện rồi!”

Binh sĩ kia cách thật xa đã hô lên.

Trương Võ nghe được đã xảy ra chuyện, nhất thời trong lòng lộp bộp một cái, bước nhanh nghênh đón.

Khi Trương Võ vội vàng chạy về tới doanh địa lâm thời, tiếu quan Giáp tiếu mặt đầy máu tươi lập tức đi lên đón.

“Có chuyện gì vậy?”

Trương Võ nhìn một lần các huynh đệ ở tại chỗ san bằng đất đai cùng đào mương máng thoát nước, hầu như mỗi người đều có thương thế, vẻ mặt hắn nghiêm túc.

“Tham quân đại nhân, có một đám điêu dân chạy tới nói nơi này là địa giới của bọn hắn, không cho chúng ta ở nơi này dựng trại đóng quân.”

Tiếu quan vẻ mặt đầy tức giận nói: “Ta chỉ khắc khẩu vài câu với bọn hắn, bọn hắn nói năng lỗ mãng, cho nên liền động thủ.”

“Các ngươi tốt xấu gì cũng từng thao luyện, sao bị đánh thành bộ dáng này?”

“Điêu dân gây sự quá nhiều, vừa mới bắt đầu mới mấy trăm người, về sau liền tràn tới một hai ngàn người, chúng ta thật sự là đánh không lại.”

“Hơn nữa trong đám điêu dân kia có không ít thanh niên trẻ khỏe, bọn hắn đã chuẩn bị côn bổng, nhìn qua là biết có chuẩn bị mà đến.”

Tiếu quan trả lời: “Nếu không phải ngài hạ quân lệnh, không cho phép động đao đối với dân chúng, ta đã sớm dẫn các huynh đệ chém giết bọn hắn đám điêu dân này!”

Trương Võ sau khi nghe được lời này, cũng biết đám người tiếu quan khó xử.

“Ngươi chưa động đao là đúng.” Trương Võ nói với tiếu quan: “Chúng ta mới đến, không quen thuộc đối với tình huống, tùy tiện động đao đối với dân chúng, một khi làm ầm lên, chúng ta nhắm chừng phải chịu thiệt.”

Bây giờ chủ lực của bọn họ còn chưa chạy đến nơi đây, bọn họ chỉ là một đội bộ đội tiên phong phụ trách đi tiền trạm.

Nếu là bọn họ cùng dân chúng thật sự tranh cãi xảy ra án mạng, vậy Tả Kỵ quân đóng quân ở Kiến An thành xuất động, bọn họ bị giết rồi, nói không chừng còn muốn chụp cho bọn họ một cái mũ lạm sát dân chúng.

“Thương thế của ngươi không sao chứ?”

Trương Võ nhìn một mảng màu đỏ trên mặt tiếu quan, quan tâm hỏi.

“Không sao, còn chưa chết được, ta chỉ là nuốt không trôi cơn giận này!” Tiếu quan thở phì phì nói.

“Nhỏ không nhịn được sẽ loạn đại mưu.” Trương Võ nói với tiếu quan: “Ngươi yên tâm, các ngươi bị đánh, không thể chịu vô ích!”

“Ta nhất định sẽ đòi lại một cái công đạo thay các ngươi!”

“Vâng.”

“Các huynh đệ bị thương như thế nào?”

Trương Võ nhìn quét một vòng các binh sĩ tràn đầy vết thương, mở miệng hỏi.
Bình Luận (0)
Comment