Chương 865: Tình cảnh gian nan (1)
Chương 865: Tình cảnh gian nan (1)
“Đã nói rồi nha!”
“Tuần Phòng quân các ngươi đúng là tiểu nhân vô sỉ không biết xấu hổ!”
Giang Nghị nhìn chằm chằm bọn Quách Bình, ánh mắt phẫn nộ nói: “Một món nợ này, lão tử sớm hay muộn phải tìm các ngươi thanh toán!”
“Ha ha.”
Quách Bình đối mặt Giang Nghị uy hiếp, cười ha ha: “Giang phó tướng, ngươi ở lại Tuần Phòng quân chúng ta mấy ngày, sao cơn tức còn lớn như vậy chứ.”
“Xem ra là Tuần Phòng quân chúng ta chiêu đãi không chu toàn nha.”
“Nhưng không có vấn đề gì!”
“Tướng quân nhà ta nói, nếu Giang phó tướng cảm thấy trong lòng còn tức, đợi tướng quân nhà ta thương thế khỏi rồi, hắn về sau tự mình tới cửa đi nhận lỗi với ngươi.”
Quách Bình cười tủm tỉm nói: “Nếu ta nhớ không lầm, nhà của Giang phó tướng ngay tại ngõ Cây Liễu trong Kiến An thành nhỉ?”
“Ngươi!”
Giang Nghị nghe ra ý uy hiếp trong giọng nói của Quách Bình, hắn trừng mắt nhìn Quách Bình, đôi mắt muốn giết người.
“Giang phó tướng, an tâm một chút chớ nóng.”
Tham quân Khổng Thiệu Nghi vội kéo Giang Nghị một cái, trấn an hắn nói: “Về sau chúng ta còn nhiều thời điểm giao tiếp với Tuần Phòng quân, còn nhiều thời gian mà.”
“Hừ!”
Giang Nghị hừ lạnh một tiếng, không nói nữa.
“Quách đại nhân, nếu không có chuyện gì nữa, vậy chúng ta liền chuẩn bị đi trước.”
Tham quân Khổng Thiệu Nghi nói với Quách Bình: “Còn xin làm phiền các ngươi trả áo giáp tướng sĩ Tả Kỵ quân chúng ta về cho bọn họ, chúng ta còn trở về.”
“A?”
“Áo giáp sao?”
Quách Bình vỗ vỗ đầu, tự giễu nói: “Ngươi xem cái trí nhớ này của ta, ta cũng quên mất một chi tiết này.”
“Người đâu, đi mang áo giáp của huynh đệ Tả Kỵ quân tới, trả cho bọn họ.” Quách Bình phân phó.
“Quách đại nhân, áo giáp của huynh đệ Tả Kỵ quân bị gió thổi đi rồi!” Tham quân Hoàng Hạo mở miệng nói.
“Có ý tứ gì?”
Quách Bình nghi hoặc hỏi.
Tham quân Hoàng Hạo nói: “Chúng ta thấy áo giáp của huynh đệ Tả Kỵ quân quá bẩn rồi, cho nên lột xuống chuẩn bị giặt một phen, sau đó phơi nắng.”
“Ai biết đêm qua một trận gió thổi tới, đều thổi đi hết rồi.”
“Có chuyện này?”
“Có nha, ngươi không tin hỏi huynh đệ khác trong doanh một phen, thật sự bị gió thổi đi rồi.”
Sau khi nghe được Quách Bình cùng Hoàng Hạo đối thoại, tham quân Tả Kỵ quân Khổng Thiệu Nghi mặt đen sì.
“Quách đại nhân, áo giáp bị gió thổi đi rồi, vậy binh khí hẳn sẽ không cũng bị thổi đi rồi chứ?” Tham quân Khổng Thiệu Nghi trầm giọng hỏi.
“Binh khí thì sao?” Quách Bình quay đầu hỏi Hoàng Hạo.
Hoàng Hạo nói: “Binh khí tối hôm qua bị người ta đánh cắp rồi.”
“Bị người ta đánh cắp rồi? ?”
Khổng Thiệu Nghi nhìn chằm chằm đám người Quách Bình, tự nhiên là không tin.
“Ta nói Quách đại nhân à, cái này không thể được đâu, nhiều áo giáp cùng binh khí như vậy...”
“Khổng tham quân, nếu không như vậy, các ngươi đi về trước.”
Quách Bình nói chắc như đinh đóng cột: “Đồ vật là mất ở Tuần Phòng quân chúng ta, vậy ta khẳng định sẽ không mặc kệ, cho ta một chút thời gian đi tìm.”
“Cho dù thật sự tìm không về được, ta bảo huynh đệ Tuần Phòng quân chúng ta cởi áo giáp ra, cũng phải gom đủ để trả cho các ngươi!”
“Ngươi cho ta ba ngày thời gian như thế nào?”
Tham quân Khổng Thiệu Nghi nhìn chằm chằm Quách Bình vài lần, lại nhìn tướng sĩ Tả Kỵ quân mặc áo đơn, hắn cuối cùng gật gật đầu.
“Được rồi, ba ngày sau, ta tự mình tới lấy.”
“Được, một lời đã định!”
…
Kiến An thành, phủ đô đốc Tả Kỵ quân.
Đô đốc Lưu Uyên tiếp kiến phó tướng Giang Nghị sưng phù tựa như đầu heo.
“Mặt của ngươi sao lại sưng thành như vậy?”
Lưu Uyên nhìn bộ dáng thê thảm này của Giang Nghị, vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Giang Nghị ủy khuất mở miệng nói: “Đô đốc đại nhân, ta đây đều là bị đám súc sinh Tuần Phòng quân kia đánh.”
“Bọn hắn thay nhau đánh ta, còn bảo ta quỳ xuống gọi bọn hắn là ông nội, ta không gọi bọn hắn liền quyền đấm cước đá đối với ta, ngài xem ta bị bọn hắn đánh.”
“Đô đốc đại nhân, ngài nên làm chủ cho ta nha...”
Giang Nghị nhớ tới cảnh ngộ của mình ở binh doanh Tuần Phòng quân, mũi hắn liền cay cay, nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, hắn quá ủy khuất rồi.
“Mau ngồi xuống, mau ngồi.”
Lưu Uyên nhìn thấy Giang Nghị thê thảm như vậy, lửa giận trong lòng đối với Giang Nghị làm việc bất lực, khiến Tả Kỵ quân mất mặt cũng tiêu tán không còn dấu vết.
Mọi người bị đánh thành như vậy, hắn lại mắng y, hắn không đành lòng.
Giang Nghị một lần này chịu một trận đòn hiểm, trong lòng tích tụ lửa giận.
“Đô đốc đại nhân, Tuần Phòng quân này cũng quá đáng rồi!”
Giang Nghị mắng: “Bọn hắn quả thực khinh người quá đáng!”
“Ta chính là phó tướng Tả Kỵ quân, cũng sắp bị bọn hắn đánh thành đầu heo rồi!”
“Bọn hắn đối với ta như thế, đó chính là không để đô đốc đại nhân ngài vào mắt.”
“Đô đốc đại nhân, chúng ta phải báo thù!”
“Ta trực tiếp tìm người giết Trương Đại Lang, bằng không ta không trút được cơn giận này!”
Lưu Uyên có chút buồn bực nói với Giang Nghị: “Ngươi mau câm miệng đi!”
“Ngươi còn ngại chuyện này ầm ĩ không đủ mất mặt phải không?”
“Vì đổi ngươi về, năm mươi vạn lượng bạc không còn nữa!”
“Ngươi đã trở lại, vậy im lặng đợi, đừng gây chuyện cho ta!”
“Bây giờ ngươi nếu đi giết Trương Đại Lang, người khác không cần nghĩ cũng biết là ngươi làm!”
“Đến lúc đó ngươi lại bị người ta bắt lại, lão tử cũng mặc kệ ngươi!”