Chương 869: Đoàn tụ (1)
Chương 869: Đoàn tụ (1)
Trương Vân Xuyên đã nhảy vọt lên phó tướng Tuần Phòng quân, trở thành nhân vật số hai trước mắt của Tuần Phòng quân.
Đội ngũ của bọn Vương Lăng Vân cũng từ chỉ ba ngàn người, phát triển đến hơn năm ngàn người, hơn nữa thanh thế càng ngày càng lớn, nghiễm nhiên trở thành một nhóm nghĩa quân lớn nhất của Đông Nam Tiết Độ phủ.
“Ngồi, các huynh đệ đều ngồi, đều đừng đứng.”
Trương Vân Xuyên đánh tiếng với bọn họ.
“Đến nơi này cứ coi như trở về trong nhà mình, đừng gò bó.”
Ánh mắt Trương Vân Xuyên lần lượt lướt qua trên thân các huynh đệ lâu năm này, nhìn khuôn mặt quen thuộc đó của bọn họ, trong lòng hắn rất vui vẻ.
Lúc trước mình dẫn theo muội muội, Đại Hùng lên Cửu Phong sơn, có thể nói là tứ cố vô thân.
Nếu không cùng mấy vị này kết làm huynh đệ khác họ, có bọn họ ủng hộ, vậy hắn ở Cửu Phong sơn cũng sẽ không dễ dàng như vậy leo lên.
Nghĩ đến cảnh tượng bọn họ ở Cửu Phong sơn ôm đoàn cầu sinh tồn, trong lòng hắn cảm khái không thôi.
Lúc ấy bọn họ cũng không có tình nghĩa gì, chỉ là đều lo lắng bị sơn tặc cũ của Cửu Phong sơn ức hiếp, cho nên ích lợi thúc đẩy bọn họ ôm đoàn mà thôi.
Trương Vân Xuyên hắn lúc ấy cũng không quá coi trọng kết bái, chỉ là không ngờ, mấy huynh đệ này vẫn là rất giảng nghĩa khí.
Ở thời điểm gian nan nhất bọn họ đều không rời đi, ngược lại gắt gao tùy tùng hắn, không để ý sinh tử xung phong hãm trận.
Đặc biệt mình ở sau khi tiến vào Tuần Phòng quân phát triển, mấy người bọn Lâm Hiền cũng không nhân cơ hội cướp lấy quyền lớn của đội ngũ, ngược lại lấy mình đứng đầu, nghe theo hiệu lệnh của mình.
Cảm thấy so với rất nhiều người nói không giữ lời, hành vi của mấy huynh đệ khác họ này thực sự khiến hắn rất cảm động, cho hắn biết cái gì gọi là thật sự giảng nghĩa khí.
…
Trong lều trại, một đám người ôm nhau chào hỏi, trên mặt là sự hưng phấn khó có thể che giấu được.
Thời buổi này rất nhiều người một khi tách ra, vậy không chừng sẽ âm dương cách biệt.
Bọn họ các huynh đệ này hôm nay lại lần nữa tụ tập cùng một chỗ, điều này làm bọn họ có cảm giác như giấc mộng.
Tâm tình Trương Vân Xuyên tự nhiên cũng cảm khái vạn phần.
Hắn sau khi bảo mọi người ngồi xuống, nhiệt tình nói chuyện với mọi người, tìm hiểu tình hình gần đây của nhau.
“Phó tướng đại nhân, đồ ăn đều đã đưa lên bàn, có thể dùng bữa rồi.”
Đô úy Tống Điền xốc lên vải mành đi vào quân trướng, bẩm báo đồ ăn đã chuẩn bị thỏa đáng.
Trương Vân Xuyên đứng lên hô: “Các vị huynh đệ, đồ ăn đều chuẩn bị xong rồi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, hôm nay nhất định phải uống mấy chén!”
“Đi, chúng ta đi ăn cơm trước!”
Ở dưới Trương Vân Xuyên kêu gọi, bọn họ dời bước đến lều trại bên cạnh.
Trong lều trại đã bày hai bàn lớn rượu và thức ăn, móng giò om tương, cá chua ngọt, nộm gà ta... thức ăn chua ngọt đẫm dầu ước chừng có hai mươi ba loại.
“Ôi má ơi, nhiều đồ ăn như vậy, các lão gia tài chủ kia sợ là cũng không được ăn ngon như vậy?”
“Chúng ta hôm nay xem như có lộc ăn rồi!”
Tiễn Phú Quý nhìn thấy rượu ngon và thức ăn đầy bàn kia, nhịn không được trực tiếp nuốt nước miếng.
Đông Nam nghĩa quân bọn họ tuy thanh thế lớn, nhưng mà tình cảnh sinh tồn lại không tốt.
Không chỉ có quan binh của Đông Nam tiết độ phủ chinh phạt bọn họ, còn có đồng nghiệp cạnh tranh, còn có một ít võ trang hào tộc địa phương đánh lén.
Đặc biệt bây giờ bọn họ không có một chỗ đứng tương đối củng cố.
Bọn họ đại đa số thời điểm đều là màn trời chiếu đất, có đôi khi lo lắng gặp người khác tập kích, nửa đêm còn phải đổi mấy chỗ để ngủ.
Bọn họ các đầu mục này vẫn luôn đi theo đội ngũ, tự nhiên không dám tiến vào tiệm ăn dưới các thành trấn kia, lo lắng mình khó giữ được cái mạng nhỏ này.
“Lão Tiền, xem ngươi nói lời này.” Lương Đại Hổ cười nói: “Đại soái của chúng ta bây giờ thân phận gì chứ?”
“Hắn bây giờ chính là phó tướng đại nhân của Tuần Phòng quân, ở trong Tuần Phòng quân, trừ đại đô đốc Lê Tử Quân kia, phải tính đại soái của chúng ta chức quan lớn nhất!”
“Các tài chủ lão gia kia có thể so với đại soái của chúng ta sao?”
“Đúng đúng đúng, xem cái mồm thối này của ta đáng đánh.”
Tiễn Phú Quý giả ý tát miệng mình một cái, nói: “Đại soái ngài đừng tức giận, ở trong mắt ta, các tài chủ lão gia kia xách giày cho ngài cũng không xứng.”
Trương Vân Xuyên kéo lấy một cái ghế, ấn Tiễn Phú Quý ngồi xuống, hắn cười nói: “Các ngươi đây là hiểu lầm ta rồi.”
“Hôm nay nếu không chiêu đãi các ngươi, ta nhắm chừng vẫn là cùng nhau ăn bếp nấu chung với bên ngoài.”
Trương Vân Xuyên gọi mọi người ngồi xuống, nói: “Các ngươi từ Lâm Xuyên phủ đến Ninh Dương phủ, lại từ Ninh Dương phủ đến Trần Châu, có thể nói là chuyển chiến khắp nơi, màn trời chiếu đất, rất vất vả.”
“Ta kẻ làm đại soái này có lỗi với các ngươi, cho nên hôm nay mọi người thoải mái ăn, rượu và thức ăn bao đủ!”
“Hay!”
Lời của Trương Vân Xuyên làm bọn họ bộc phát ra một tràng âm thanh ủng hộ, trong lòng cũng tràn đầy cảm động.
Đại soái nhà mình vẫn hiểu cho nỗi vất vả của bọn họ, bằng không cũng sẽ không chuẩn bị rượu và thức ăn tốt như vậy chiêu đãi bọn họ.