Chương 875: Nha môn trấn thủ sứ (2)
Chương 875: Nha môn trấn thủ sứ (2)
Theo một thanh niên này dẫn đầu, dân chúng chung quanh như bị cảm xúc lây nhiễm, trừng mắt lạnh lùng nhìn, lớn tiếng mắng bọn Trương Vân Xuyên.
“Cẩu quan!”
“Cút khỏi Kiến An thành!”
“Cẩu quan!”
“Cẩu quan!”
“...”
Đối mặt dân chúng vẻ mặt đầy phẫn nộ, chửi ầm lên đối với bọn họ, tướng sĩ Tuần Phòng quân đều giận không kiềm chế được.
Ở trong cảm nhận của bọn họ, phó tướng đại nhân nhà mình chưa từng cắt xén quân lương của bọn họ, đối với bọn họ đặc biệt hậu đãi.
Nhưng bay giờ thế mà có người nói xấu hắn là cẩu quan, quả thực buồn cười.
Bọn họ phẫn nộ muốn rút đao hù dọa dân chúng, lại bị tham quân Vương Lăng Vân ngăn lại.
“Bọn hắn mắng kệ bọn hắn, không đáng để so đo.”
Tham quân Vương Lăng Vân mở miệng nói: “Bọn hắn chỉ là quân cờ bị cổ động mà thôi, ngươi cho dù giết sạch bọn hắn, cũng không có ích gì, ngược lại sẽ làm phó tướng đại nhân rơi vào một cái ác danh hiếu sát.”
“Lão Vương nói không sai.”
Trương Vân Xuyên mắt điếc tai ngơ đối với từng đợt tiếng mắng cất cao kia.
Hắn ngược lại cười tủm tỉm nói: “Nếu là bọn hắn nghĩ chút thủ đoạn nhỏ này đã muốn làm ta rời khỏi Kiến An thành, vậy bọn hắn cũng quá coi thường ta rồi.”
“Đi, chúng ta đi phủ đệ tri châu.”
Trương Vân Xuyên không để ý tiếng mắng rung trời đó của dân chúng, giống như không quan hệ với hắn.
Hắn sớm đã không phải mao đầu tiểu tử gặp được chuyện liền đầu óc nóng lên hô đánh hô giết nữa.
Hắn đã trải qua nhiều chuyện như vậy, hôm nay đã trở nên trầm ổn hơn rất nhiều.
Tham quân Vương Lăng Vân thấy phó tướng đại nhân nhà mình trầm ổn bình tĩnh như thế, trong lòng hơi yên tâm.
Hắn thật sự lo lắng phó tướng đại nhân nhà mình dưới cơn giận dữ, phái người giết những người dân kia.
Nhưng trên thực tế là, phó tướng đại nhân nhà mình đã rất có phong thái thượng vị giả, đối mặt rất nhiều chuyện, đã có thể không quan tâm hơn thua, mặt không đổi sắc.
Rất hiển nhiên, đây là kẻ địch tránh ở phía sau màn đang xài lại trò cũ mà thôi.
Đoàn người bọn Trương Vân Xuyên ở Kiến An thành không được hoan nghênh, ngược lại thu được tràn đầy ác ý.
Nhưng Trương Vân Xuyên không bận tâm.
Hắn bây giờ mới bắt đầu đọ sức với Lưu gia thôi, ai có thể cười đến cuối cùng mới là anh hùng thật sự.
Đám người Trương Vân Xuyên đến phủ đệ tri châu.
Tiền nhiệm tri châu Trần Châu bởi vì kho lương Chúc gia trang bị sơn tặc cướp bóc hết, cảnh nội sơn tặc hoành hành, dẫn tới tiết độ sứ Giang Vạn Thành tức giận.
Bây giờ tri châu Trần Châu bị áp giải về Giang Châu hỏi tội, nhà cửa thì bị niêm phong.
Trước kia Trần Châu không có chức vị trấn thủ sứ này, cho nên cũng không có nha môn trấn thủ sứ.
Trương Vân Xuyên hôm nay là Trần Châu trấn thủ sứ, còn chưa có nơi làm việc.
Hắn quyết định lấy tòa nhà của tiền nhiệm tri châu Trần Châu sử dụng.
Hắn hôm nay vào thành, chính là tự mình khảo sát tòa nhà này có thể làm nha môn Trần Châu trấn thủ sứ hay không.
Trương Vân Xuyên dẫn theo đoàn người tham quân Vương Lăng Vân chuyển động một vòng ở tòa nhà tiền nhiệm tri châu, phát hiện tòa nhà có hơn ba mươi gian phòng, còn có một vườn hoa nhỏ.
Không chỉ có địa phương rộng rãi, hoàn cảnh cũng không tệ.
“Ta thấy nơi này đi.”
Ở sau khi du lãm một phen, Trương Vân Xuyên làm ra quyết định: “Bắt đầu từ hôm nay, nơi này chính là nha môn Trần Châu trấn thủ sứ.”
Trương Vân Xuyên quay đầu phân phó đối với Quách Bình: “Để sau ngươi gửi một phong thư đánh tiếng cho tiết độ phủ bên kia, nói chúng ta tạm thời trưng dụng tòa nhà bị niêm phong của tri châu Trần Châu làm nha môn trấn thủ sứ.”
“Nếu là tiết độ phủ không đồng ý, chúng ta lại tìm chỗ khác.”
“Rõ.”
Hắn là một cái đinh tiết độ phủ Giang Vạn Thành xếp vào Trần Châu.
Bây giờ trưng dụng một tòa nhà bị niêm phong tuy không tính là chuyện gì.
Nhưng trình tự nên đi vẫn phải đi, đây là vấn đề tôn trọng.
Huống hồ hắn bây giờ cố ý vô tình chuyện lớn chuyện nhỏ đều bẩm báo một phen cho tiết độ phủ, kéo gần lại quan hệ với tiết độ phủ, đồng thời cũng là cho tiết độ sứ Giang Vạn Thành ăn một viên thuốc an thần.
Để tiết độ sứ Giang Vạn Thành yên tâm đối với mình.
Nếu mình chỉ biết vùi đầu làm việc, không chủ động hướng phía tiết độ sứ Giang Vạn Thành báo cáo tình huống Trần Châu, vậy mình rất dễ dàng chịu thiệt.
Nếu như mình không chủ động bẩm báo, tiết độ sứ Giang Vạn Thành thông qua người khác biết chuyện mình làm ở Trần Châu, vậy tình huống lại khác.
Lời trong miệng người khác nói ra, có tốt có xấu.
Nếu gặp kẻ bụng dạ khó lường, nói xấu mình khắp nơi, vậy mình cho dù là làm chuyện tốt, tiết độ sứ Giang Vạn Thành cũng có ý kiến đối với mình.
Mình có đôi khi bị răn dạy hoặc mất chức, nhắm chừng cũng không biết sao lại thế.
Mình nếu chủ động báo cáo lên một ít tình huống, để tiết độ sứ rất rõ ràng đối với tình hình gần đây của mình.
Vậy người khác cho dù là muốn châm ngòi ly gián nói xấu, tiết độ sứ Giang Vạn Thành cũng sẽ không dễ dàng tin lời nói một phía của đối phương.
Đây là lợi ích của chủ động bẩm báo tình huống với thủ trưởng.
Trương Vân Xuyên sau khi chọn địa chỉ Trần Châu trấn thủ phủ, mệnh lệnh thân vệ Tống Điền dẫn người tiến hành dọn dẹp cùng thu thập.