Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 877 - Chương 877: Áp Giải (2)

Chương 877: Áp giải (2) Chương 877: Áp giải (2)

Nếu muốn nuốt hơn hai trăm quan binh võ trang đầy đủ, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Cho dù sơn tặc triệu tập một hai ngàn người muốn chém giết bọn họ, nhưng bản thân sơn tặc thương vong nhắm chừng cũng sẽ không nhỏ.

Chỉ cần đầu óc đầu lĩnh sơn tặc không có vấn đề, bọn hắn sẽ không đi làm chuyện tốn sức mà không có lợi như vậy.

Chính là vì biết sơn tặc sẽ không dễ dàng đánh bọn họ, cho nên trong lòng đô úy Trương Quảng cùng binh sĩ Tuần Phòng quân các cũng không khẩn trương bao nhiêu.

Bọn họ cũng không phải áp tải quân lương, chỉ là áp giải vài tên tù phạm mà thôi, sơn tặc đánh bọn họ cũng không kiếm được nước béo, kẻ ngốc mới sẽ nhằm vào bọn họ.

“Đô úy đại nhân, có tình huống!”

Khi đám người đô úy Trương Quảng tiến lên đến chỗ sâu trong rừng rậm, đột nhiên một binh sĩ Tuần Phòng quân dừng bước.

Đô úy Trương Quảng cũng thấy được tình huống trên đường cái.

Chỉ thấy hơn mười huynh đệ bọn họ phái ra dò đường đã phơi thây ở giữa đường, đầu hướng về bọn họ, bị bày thành một hàng.

“Lấy hàng!”

Đô úy Trương Quảng ở ngoài chấn động cùng phẫn nộ, lập tức rút ra trường đao bên hông, ánh mắt nhanh chóng nhìn quét về phía rừng rậm âm u chung quanh.

Các binh sĩ Tuần Phòng quân vừa rồi còn thoải mái cười nói nhất thời như đối mặt đại địch, ở trong tiếng va chạm leng keng, từng cây trường đao ra khỏi vỏ.

Trong rừng rậm âm u chung quanh vang lên tiếng sột soạt.

“Đô úy đại nhân, có mai phục!”

Nhìn thấy trong rừng rậm bóng người lấp ló, có tiếu quan sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.

“Con mẹ nó!”

Đô úy Trương Quảng nhìn thấy quả thật có sơn tặc không có mắt ra tay với bọn họ, hắn mắng một tiếng, sau đó nói: “Giáp đội, Ất đội chuẩn bị nghênh chiến!”

“Bính đội, Đinh đội dẫn theo tù phạm, dọc theo ven đường rút về!”

“Hai người trở về cầu viện!”

“Mau!”

Nhìn thấy trong rừng rậm toát ra không ít người, đô úy Trương Quảng không dám sơ ý, quyết định chạy cho lành.

Nhưng không đợi bọn họ quay đầu, người bịt mặt rậm rạp đã từ trong rừng rậm tràn ra, cắt đứt đường lui của bọn họ.

Trong thời gian ngắn, chung quanh khắp nơi đều là người bịt mặt cầm binh khí.

Hơn hai trăm binh sĩ Tuần Phòng quân lấy xe chở tù làm trung tâm kết trận, không khí chợt khẩn trương hẳn lên.

“Ha ha ha ha!”

“Ta đã biết có người sẽ đến cứu ta!”

Nhìn thấy chung quanh toát ra người bịt mặt dày đặc, Lỗ Sâm trong xe chở tù đột nhiên kích động đứng lên, phát ra tiếng cười điên cuồng kích động.

“Ta khuyên các ngươi nhanh chóng thả ta, bằng không, đợi lát nữa khiến các ngươi chết mất xác!”

Lỗ Sâm biết, Lưu gia là sẽ không vứt bỏ mình.

Quả nhiên, bây giờ Lưu gia phái người tới cứu mình.

Tạ Khai, Vệ Hồng đám đầu mục bang phái cũng ở trong xe chở tù cũng đều vẻ mặt kích động.

Người bịt mặt tránh ra một con đường, một hán tử dáng người khôi ngô xuất hiện ở trong tầm mắt đô úy Trương Quảng.

“Thả đám người Lỗ lão gia, nếu không, hôm nay người Tuần Phòng quân các ngươi, có tên nào tính tên đó, ai cũng không sống được!”

Gã mặt sẹo che mặt nhìn một lượt đám người đô úy Trương Quảng trên đường cái, giọng điệu đặc biệt kiêu ngạo.

Đô úy Trương Quảng nhìn chằm chằm sơn tặc chung quanh, đánh giá ước chừng có một hai ngàn người, sắc mặt hắn âm trầm như nước.

Rất hiển nhiên, đối phương là có chuẩn bị mà đến.

“Mang người từ trong xe chở tù áp giải ra!”

Đô úy Trương Quảng thu hồi ánh mắt, quay đầu phân phó một tiếng.

Mấy binh sĩ Tuần Phòng quân lập tức mở ra khóa sắt, nhấc đám người Lỗ Sâm giam giữ ở trong xe chở tù ra.

“Con mẹ nó!”

“Tuần Phòng quân các ngươi cũng có hôm nay!”

“Lão tử...”

Lỗ Sâm ở trong Tuần Phòng quân chịu không ít đau khổ, cho nên rất oán hận đối với Tuần Phòng quân.

Bây giờ từ xe chở tù đi ra, miệng hắn hùng hùng hổ hổ, tràn ngập địch ý đối với Tuần Phòng quân.

Hắn muốn trả thù, hung hăng trả thù!

“Ầm!”

Đô úy Trương Quảng trèo xuống ngựa, đi đến trước mặt Lỗ Sâm, hướng về bụng lão cho ngay một đấm.

“A!”

Lỗ Sâm đau tới mức thân thể lập tức gấp khúc thành hình cung, vẻ mặt thống khổ vạn phần.

Đô úy Trương Quảng túm mái tóc rối tung đó của Lỗ Sâm, kéo lão đến trước mặt mình, hung tợn nói: “Lão già kia, ta còn chưa thả ngươi đâu, miệng ngươi sạch sẽ chút!”

Lỗ Sâm đau tới mức nước mắt cũng chảy ra, đối mặt đô úy Trương Quảng ánh mắt như đao, môi lão mấp máy, lại cái gì cũng không dám nói nữa.

Trương Quảng đặt trường đao trên cổ Lỗ Sâm, đối mặt gã mặt sẹo che mặt.

“Ai dám động đậy, lão tử chém Lỗ Sâm trước!”

Trương Quảng đối mặt những người bịt mặt cầm trường đao này, lâm nguy không sợ.

“Cứu mạng, cứu mạng với...”

Lỗ Sâm cảm nhận được trường đao lạnh lẽo kia trên cổ, hai chân của hắn có chút như nhũn ra.

“Bảo người của ngươi rút hết cho ta!”

Trương Quảng uy hiếp gã mặt sẹo che mặt: “Nếu không, ta sẽ giết Lỗ Sâm!”

Gã mặt sẹo nhìn đám người Lỗ Sâm bị đặt trường đao trên cổ, hắn khẽ nhíu mày.

“Bảo người của ngươi cút hết!”

“Bằng không, hôm nay lão tử chém Lỗ Sâm!”

Đô úy Trương Quảng thấy người bịt mặt bao vây bọn họ những không nhúc nhích, hắn nâng đao hướng về đùi Lỗ Sâm đâm xuống một đao.

“A!”

Lỗ Sâm phát ra tiếng kêu thảm thiết thống khổ.

“Cứu mạng, cứu mạng!”

“Mau cứu ta!”

Lỗ Sâm lớn tiếng la lên, đau tới mức nước mũi nước mắt giàn giụa.
Bình Luận (0)
Comment