Chương 88: Không đánh không quen biết (2)
Chương 88: Không đánh không quen biết (2)
“Ngươi con mẹ nó bị chúng ta bắt, còn kiêu ngạo gì hả!”
“Tin hay không lão tử bây giờ đâm ngươi một đao, cho ngươi đi lảm nhảm với diêm vương gia!”
Lưu Hắc Tử máu tươi đầy mặt, thở hổn hển.
Hắn trừng mắt tức giận nhìn Đại Hùng, rất không phục.
“Ngươi trừng mắt cái gì!”
“Lão tử móc mắt ngươi xuống giờ!”
Đại Hùng lại đập chuôi đao mấy phát, đánh cho Lưu Hắc Tử đầu ong ong.
Lưu Hắc Tử cảm thấy đây là một tên điên, trong lòng hắn thật sự có chút sợ rồi.
Bọn Trương Vân Xuyên khống chế Lưu Hắc Tử chạy ra ngoài thôn.
Đã có thôn dân vung binh khí xông tới.
“Lui!”
“Lui!”
“Bằng không ta giết Lưu Hắc Tử!”
Trương Vân Xuyên cầm một cây trường đao đi tuốt phía trước, hô to đối với thôn dân khí thế hùng hổ lao tới.
“Bọn họ bắt Lưu gia rồi!”
Nhìn thấy Lưu Hắc Tử bị bắt, các thôn dân kia đôi mắt đỏ bừng, có chút ném chuột sợ vỡ đồ.
“Đừng quản ta, giết chết bọn hắn!”
Lưu Hắc Tử mặt đầy máu, cũng hung tợn hô to.
“Cứu Lưu gia!”
Thôn dân nghe vậy, nhất thời bắt đầu xao động.
Bọn họ trực tiếp vung binh khí lao về phía đám Trương Vân Xuyên, ý đồ cứu người.
“Lưu Hắc Tử ở trong tay chúng ta!” Trương Vân Xuyên vừa đón đỡ trường đao điên cuồng chém giết tới, vừa nổi giận mắng: “Các ngươi còn xông lên nữa, ta làm thịt Lưu Hắc Tử!”
Nhưng trong đêm đen lộn xộn, đám thôn dân này không biết hổ, hay chưa nghe rõ lời của Trương Vân Xuyên, vẫn ra sức lao tới.
“A!”
Một huynh đệ lúc ngăn cản thôn dân, trên người đã trúng một đao, đau tới mức kêu ngao ngao.
“Từ phía sau chạy!”
Trương Vân Xuyên nhìn thấy thôn dân đông nghìn nghịt trào lên, cũng lo lắng bị loạn đao chém chết, vội vàng gọi các huynh đệ hướng về một phương hướng khác bỏ chạy.
Đại Hùng nhặt lên một khúc gỗ ven đường, trực tiếp quét ngang.
Mấy tên thanh niên hung mãnh xông lên bị hắn quét ngang ngã xuống ngay tại chỗ.
Sau khi bức lui thôn dân, hắn cũng không dám ở lâu, quay đầu liền đuổi theo bọn Trương Vân Xuyên.
Nhưng bọn Trương Vân Xuyên mới chạy ra mấy chục bước, lại có nam nữ già trẻ thành đàn mang theo binh khí từ các nơi trào lên.
Đối mặt những người phụ nữ khỏe mạnh cầm trường mâu đâm loạn kia, bọn Trương Vân Xuyên mấy huynh đệ xông lên phía trước mở đường đều bị đâm bị thương.
Thôn dân lao tới chung quanh càng lúc càng nhiều.
Ở dưới cây đuốc chiếu rọi, Trương Vân Xuyên nhìn thấy là những khuôn mặt phẫn nộ.
“Mẹ nó, chọc vào tổ ong vò vẽ rồi!”
Trương Vân Xuyên đối mặt các thôn dân chen chúc mà tới kia, hắn cảm thấy mình đã đánh giá thấp sức chiến đấu của những thôn dân này.
Hắn vốn cho rằng trong thôn có người già phụ nữ trẻ em, thanh niên trai tráng trong thôn ném chuột sợ vỡ đồ, hẳn là không dám liều chết với bọn họ.
Huống hồ bọn họ có Lưu Hắc Tử trên tay, toàn thân mà lui hẳn là không có vấn đề gì.
Nhưng ai biết trong thôn quả thực chính là toàn dân đều là binh!
Không chỉ có những thanh niên trai tráng kia chen chúc đến, hắn thậm chí nhìn thấy đứa nhỏ choai choai cũng cầm trường mâu xung phong.
Cái này con mẹ nó quả thực chính là một ổ thổ phỉ!
“Vào sân!”
“Mau vào sân!”
Bọn Trương Vân Xuyên sau khi xông lên một phen, đối mặt thôn dân bốn phương tám hướng đánh tới, bị ép chui vào trong một căn nhà.
Bọn họ sau khi vào nhà, cửa sân nhất thời gặp phải va chạm mãnh liệt, lung lay sắp đổ.
“Thả người!”
“Thả người!”
Cây đuốc chiếu bên ngoài một mảng sáng rõ, các thôn dân vung binh khí, tỏ ra hung hãn vô cùng.
Trương Vân Xuyên lau mồ hôi trên trán, nhìn huynh đệ chồng chất vết thương, trong lòng cũng nổi nóng.
“Bảo bọn họ dừng tay!”
Trương Vân Xuyên bước đến bên cạnh Lưu Hắc Tử không nói một lời, túm tóc của gã, thở hổn hển nói: “Lão tử chỉ là muốn lấy lại bạc thuộc về chúng ta, không muốn đại khai sát giới!”
“Ngươi nếu cố ý muốn khai chiến, huynh đệ bên ngoài của ta xông vào, thôn các ngươi một người cũng đừng nghĩ sống sót!”
Lưu Hắc Tử nghe vậy, cũng chịu một tia xúc động.
Hắn vốn định giữ lại mấy người Trương Vân Xuyên ở lại trong thôn giết chết, để tránh tin tức để lộ.
Nhưng khi nghe nói bên ngoài còn có lượng lớn sơn tặc, hắn biết bọn hắn đã thua.
“Lưu Hắc Tử ta hôm nay xem như nhận thua.”
Lưu Hắc Tử đối mặt Trương Vân Xuyên đằng đằng sát khí, hắn không dám cược.
Trong thôn có nhiều nam nữ già trẻ như vậy, hắn quả thật lo lắng sơn tặc bên ngoài sau khi bị chọc giận giết cả thôn.
Thực lực thôn bọn họ tuy không kém, nhưng đối mặt sơn tặc quy mô lớn vẫn không đủ xem.
“Bạc có thể trả lại cho các ngươi không thiếu một chút nào.” Lưu Hắc Tử nhìn chằm chằm Trương Vân Xuyên nói: “Nhưng các ngươi sau khi cầm bạc, lập tức rút đi, không thể trả thù chúng ta.”
“Nếu trả thù chúng ta, trời giáng sét đánh, không được chết tử tế!”
“Con bà nó, ngươi còn muốn nói điều kiện hả!”
Đại Hùng vỗ một phát lên trên đầu Lưu Hắc Tử, nói: “Ngươi không biết mình ở vào tình cảnh gì sao?”
Lưu Hắc Tử quay đầu trừng mắt nhìn Đại Hùng một cái, chưa nói chuyện.
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy.” Trương Vân Xuyên gật đầu đáp ứng: “Trả chúng ta bạc, về sau nước giếng không phạm nước sông!”
“Chúng ta nếu trả thù các ngươi, trời giáng sét đánh, không được chết tử tế.”
Lưu Hắc Tử thấy Trương Vân Xuyên phát ra lời thề, lúc này mới hướng bên ngoài rống lên một tiếng.
“Đều đừng đánh nữa!”
“Bạc trả cho bọn hắn, để bọn hắn đi!”