Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 884 - Chương 884: Khao Thưởng (1)

Chương 884: Khao thưởng (1) Chương 884: Khao thưởng (1)

“Đi gọi người!”

Lưu Đỉnh thấy Tuần Phòng quân người đông thế mạnh, hắn mặt mũi âm trầm nói: “Lão tử hôm nay thế nào cũng phải thu thập bọn hắn mới thôi!”

Nơi này cách Tả Kỵ quân đô đốc phủ không xa, một gia đinh vội vàng xoay người trở về, chạy đi hướng Tả Kỵ quân đô đốc Lưu Uyên cầu viện.

Một lát sau, tham quân Khổng Thiệu Nghi dẫn theo một đội binh sĩ Tả Kỵ quân chạy tới.

Thấy được đầu mục gia đinh đã bị đánh cho chết ngất cùng hai bên giương cung bạt kiếm, Khổng Thiệu Nghi sắc mặt nghiêm túc.

“Con mẹ nó, bắt lũ chó chết này lại cho ta, dám đánh người của lão tử, phản trời rồi!”

Nhìn thấy tham quân Khổng Thiệu Nghi dẫn người tới, Lưu Đỉnh cũng tự tin hẳn lên, lập tức hò hét phản kích.

Nhưng binh sĩ Tả Kỵ quân lại không nhúc nhích, ánh mắt hướng về phía tham quân Khổng Thiệu Nghi.

Tham quân Khổng Thiệu Nghi cất bước đến trước mặt Lưu Đỉnh, thấp giọng nói với hắn: “Tam gia bớt giận. Đô đốc đại nhân nói, bây giờ Tuần Phòng quân chịu thiệt, đang nổi nóng, đang muốn mượn cơ hội gây sự đó.”

“Hắn bảo ngài nhịn trước một chút, đừng mắc bẫy Tuần Phòng quân.”

Khổng Thiệu Nghi nói với Lưu Đỉnh: “Chúng ta không cần xung đột ở mặt ngoài với bọn hắn, tránh cho bị nói ra nói vào, chúng ta có thể đâm sau lưng, không thiếu biện pháp đối phó bọn hắn.”

“Tam gia, chúng ta bây giờ nên lấy đại cục làm trọng “

Tả Kỵ quân ở trong một trận chiến Lâm Xuyên nguyên khí tổn thương nặng nề, bọn hắn bây giờ cần thời gian đi liếm vết thương, khôi phục thực lực.

Ở lúc mấu chốt này, trừ phi là bất đắc dĩ, đô đốc Lưu Uyên là không muốn chính diện bùng nổ xung đột quy mô lớn với Tuần Phòng quân.

Đương nhiên, không muốn Tả Kỵ quân sớm như vậy bùng nổ xung đột quy mô lớn với Tuần Phòng quân, không ý nghĩa hắn phải hướng Tuần Phòng quân cúi đầu, đây không phải phong cách của hắn.

Hắn đã nghĩ sẵn sách lược, đó chính là Tả Kỵ quân cần ở mặt ngoài bảo trì hòa khí với Tuần Phòng quân.

Âm thầm để thế lực địa phương nhằm vào Tuần Phòng quân, suy yếu Tuần Phòng quân, hấp dẫn sức chú ý của Tuần Phòng quân.

Lấy lực lượng trên địa phương chế trụ Tuần Phòng quân, để Tuần Phòng quân không rảnh bận tâm thứ khác.

Tranh thủ thời gian cho Tả Kỵ quân bọn hắn khôi phục thực lực.

Chỉ cần Tả Kỵ quân có thể khôi phục thực lực, vậy hắn đến lúc đó cũng không sợ Tuần Phòng quân nữa!

Lưu Đỉnh tuy trong lòng tức giận không thôi, nhưng cũng rất rõ.

Hắn bây giờ nếu thật sự bùng nổ xung đột với Tuần Phòng quân, đối phương bắt hắn lại, vậy chịu thiệt sẽ chỉ là chính hắn.

Dù sao có vết xe đổ của phó tướng Tuần Phòng quân Giang Nghị.

Hôm nay tình thế mạnh hơn người, bọn họ không nên chính diện đối trận cùng Tuần Phòng quân.

“Con mẹ nó, Tuần Phòng quân các ngươi chờ đó, lão tử sớm hay muộn có một ngày phải thu thập các ngươi!”

“Ha ha.”

“Nhớ kỹ, hơn hai trăm huynh đệ của chúng ta sẽ không chết uổng, ai động thủ, kẻ đó cứ cẩn thận một chút, ta khẳng định sẽ chặt đầu hắn!” Lưu Hắc Tử bật lại một câu.

Đối mặt Lưu Đỉnh hổn hển, đô úy Lưu Hắc Tử căn bản không để ở trong lòng.

Hai bên bây giờ tuy ở mặt ngoài chưa bùng nổ xung đột, nhưng trên thực tế đã thế như nước với lửa.

Cho dù Lưu Đỉnh không nhằm vào Tuần Phòng quân bọn họ, Tuần Phòng quân bọn họ sớm hay muộn cũng phải thu thập bọn chúng.

Dù sao một núi không chứa được hai hổ!

Lưu Đỉnh sau khi uy hiếp đô úy Lưu Hắc Tử vài câu, bảo người nâng đầu mục gia đinh hấp hối lên xe ngựa.

Lưu Đỉnh đè nén lửa giận trong lòng, sau khi để người Tuần Phòng quân tiến hành kiểm tra một phen đối với xe ngựa của hắn, hắn lúc này mới thở phì phì dẫn người ra khỏi Kiến An thành.

Tham quân Khổng Thiệu Nghi nhìn Tuần Phòng quân thiết lập trạm gác ở trong thành, cau mày trở về Tả Kỵ quân đô đốc phủ.

Tuần Phòng quân này vào đóng ở Kiến An thành, cái này như là một cái chêm cắm vào địa bàn của bọn hắn, nếu không nhanh chóng nhổ đi, bọn hắn sẽ ăn không ngon ngủ không yên.



Sáng sớm hôm sau, Lưu Đỉnh dẫn theo mấy chiếc xe ngựa, đến một chỗ binh doanh bỏ không của Tả Kỵ quân.

Một chỗ binh doanh này ban đầu đóng quân hơn vạn Tả Kỵ quân.

Nhưng Tả Kỵ quân ở một trận chiến Lâm Xuyên phủ tổn thất thê thảm nặng nề, lượng lớn binh sĩ Tả Kỵ quân mất mạng, dẫn tới một chỗ binh doanh này tạm thời bỏ không.

Lưu Đỉnh là Tam đệ của Tả Kỵ quân đô đốc Lưu Uyên, thân phận tôn quý.

Nghe nói hắn tới đây, một đô úy Tả Kỵ quân phụ trách lưu thủ binh doanh tự mình tới cửa, đón Lưu Đỉnh vào binh doanh.

Lưu Đỉnh tiến vào quân trướng ngồi xuống không lâu, gã mặt sẹo che mặt tham dự tập kích Tuần Phòng quân dẫn theo hơn hai mươi đầu mục theo sát sau tiến vào quân trướng.

“Tam gia!”

“Bái kiến tam gia!”

“...”

Sau khi gặp được Lưu Đỉnh ngồi ở chủ vị, đám người gã mặt sẹo mồm năm miệng mười ôm quyền hành lễ.

Lưu Đỉnh nhìn mọi người một lần, khẽ gật đầu sau đó nói với mọi người: “Ngồi xuống nói chuyện.”

“Đa tạ tam gia!”

Đám người gã mặt sẹo tự mình tìm ghế dựa, xoay người ngồi xuống.

Đợi sau khi mọi người ngồi xuống, Lưu Đỉnh lúc này mới mỉm cười dò hỏi: “Các ngươi ở nơi này ăn ở đã quen chưa?”

Mọi người sau khi nhìn nhau một cái, gã mặt sẹo cầm đầu trả lời: “Tam gia, ở trong binh doanh này tất cả đều rất tốt.”
Bình Luận (0)
Comment