Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 899 - Chương 899: Vây Giết! (2)

Chương 899: Vây giết! (2) Chương 899: Vây giết! (2)

Ở sau khi hơi kinh hoảng, hắn lập tức gọi huynh đệ dưới trướng, hướng về một dòng suối nhỏ bên phải bỏ chạy.

Chỉ cần xuyên qua dòng suối nhỏ, thì có thể thoát khỏi Tuần Phòng quân.

Nhưng bọn hắn vừa chạy về phía trước mấy chục bước, bên dòng suối nhỏ cũng đã điểm hỏa vô số cây đuốc.

Tào Thuận giáo úy Trần Châu doanh Tuần Phòng quân tay cầm yêu đao, đang ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm đạo tặc chạy về bên này của hắn.

“Cung thủ chuẩn bị!”

“Soạt!”

Hơn ba trăm cung thủ Tuần Phòng quân giơ cung cài tên, mũi tên hàn quang lập lòe nhắm thẳng đám hung đồ kinh hoảng thất thố.

“Bắn!”

“Vù vù!”

“Vù vù!”

Mũi tên sắc bén bay lên trời, hướng về đám người Ngưu Bằng trút xuống.

“Phốc phốc phốc!”

Mũi tên mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, trong chớp mắt cắm vào thân thể đạo tặc, phát ra thanh âm nặng nề.

Đám đạo tặc trang phục lộn xộn, trên người bọn hắn không có bất cứ giáp trụ phòng thân gì.

Đối mặt mũi tên trút xuống đả kích, bọn hắn có kẻ mặt trúng tên, máu tươi bắn tung tóe.

Cũng có người đùi trúng tên, ‘Phốc’ quỳ rạp xuống đất, còn có kẻ xui xẻo đồng thời bị mấy mũi tên chui vào thân thể, lăn lông lốc ở trên mặt đất thống khổ kêu rên.

Bọn hắn vung binh khí trong tay ý đồ ngăn cản mũi tên, nhưng vẫn không ngừng có người bị đóng đinh xuống đất ngay tại chỗ.

Trừ hơn mười người trí mạng ngay tại chỗ, kẻ khác đều là bị mũi tên sát thương, trong lúc nhất thời tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.

Không đợi Ngưu Bằng phân phó, mấy trăm tên hung đồ mặc kệ đồng bạn bị thương ngã xuống đất, lập tức giải tán, hướng về đồng hoang, phía sau cây to chung quanh tránh né.

“Bắn!”

“Ông!”

Lại một loạt tên trút xuống, lại có mấy chục tên hung đồ trúng tên ngã xuống đất.

Cây đuốc rơi xuống, dẫn cháy cỏ dại khô vàng, lửa lớn thiêu đốt nổ lép bép, chiếu rọi từng khuôn mặt kinh hoảng thất thố.

“Chạy mau, chạy mau đi!”

“Phân tán chạy, bằng không đều phải chết ở chỗ này!”

Đối mặt mũi tên vù vù bay loạn bên người, Ngưu Bằng khom lưng, nghiêng ngả lảo đảo hướng về phía bắc bỏ chạy.

Ở dưới mũi tên của Tuần Phòng quân đả kích, mấy trăm tên hung đồ ngay lập tức bị đánh tan, bọn hắn phân tán phá vây, đi theo bên người Ngưu Bằng chỉ có mấy chục người.

Nhưng Ngưu Bằng không lo lắng.

Thuộc hạ của hắn đối với địa hình xung quanh Kiến An thành đều tương đối quen thuộc, cũng biết nơi mình đặt chân.

Chỉ cần bọn hắn có thể chạy ra, bọn hắn rất nhanh có thể một lần nữa tụ tập lại.

Nhưng một lần này Tuần Phòng quân lại sớm có chuẩn bị.

Bọn họ mấy nghìn người đã dựng lên tuyến phong tỏa bên ngoài, đám hung đồ này muốn phân tán đào tẩu, có thể nói là người si nói mộng.

Bọn hắn phân tán ra, càng không phải đối thủ của Tuần Phòng quân.

Có một đám hung đồ mấy chục người thấy chung quanh khắp nơi đều là Tuần Phòng quân, bọn hắn khẽ cắn môi, vung binh khí, ý đồ cứng rắn đánh tan Tuần Phòng quân ngăn trở đường đi phía trước.

Nhìn thấy đám hung đồ kia giương nanh múa vuốt lao tới, đô úy Lưu Hắc Tử lộ vẻ mặt sắc lạnh.

“Các huynh đệ, chém bằng hết đám súc sinh này, không để lại một tên nào!”

“Rõ!”

Mấy trăm binh sĩ Tuần Phòng quân phía sau Lưu Hắc Tử sau khi bộc phát ra tiếng rống như dã thú, trực tiếp nghênh đón đạo tặc.

Hai bên bắt đầu lao vào nhau ở trên một mảng ruộng.

“Chết!”

Hung đồ vẻ mặt đầy dữ tợn vung trường đao, hung tợn bổ về phía binh sĩ Tuần Phòng quân xông lên phía trước.

“Ầm!”

Binh sĩ Tuần Phòng quân giơ tấm khiên ngăn cản, trường đao bị tấm khiên chặn.

Đang lúc tên hung đồ này muốn rút đao chém tiếp, ở phía sau gã Tuần Phòng quân này đột nhiên toát ra một cây trường mâu sắc bén.

Tên hung đồ này sợ hãi cả kinh, hắn vội vàng lui về, ý đồ tránh né.

Nhưng trường mâu sắc bén kia tựa như rắn độc dán chặt đâm về phía bụng hắn, chỉ nghe ‘Phập’ một tiếng, trường mâu liền chui vào bụng hắn.

Trường mâu sau khi đâm vào bụng tên hung đồ, lập tức lại rút ra, tên hung đồ lảo đảo một cái, trường đao chống xuống đất, lúc này mới chưa ngã xuống.

“Giết!”

Nhưng Tuần Phòng quân tay cầm đao khiên kia đã áp sát lên, ánh đao sáng như tuyết hiện lên, trường đao lại chém vào trên người tên hung đồ.

Tên hung đồ kêu thảm một tiếng, lập tức ngã xuống đất.

Binh sĩ Tuần Phòng quân tay cầm đao khiên này muốn lên bồi thêm một phát, bên cạnh lóe lên ánh đao, một tên hung đồ vung đao chém tới.

Hắn không kịp tránh, trường đao rơi ở trên người hắn.

“Á!”

Gã Tuần Phòng quân này lảo đảo lui lại mấy bước, hắn cúi đầu nhìn, giáp da trên người mình đã chặn được trường đao.

Giáp da tuy bị cắt ra một vết đao lớn, nhưng một đao này chưa thương tổn đến hắn mảy may.

Tên đạo tặc kia một đao không trúng, cũng hơi ngẩn ra.

“Hừ!”

Binh sĩ Tuần Phòng quân này hừ lạnh một tiếng, không để ý giáp da bị chém rách kia, cầm đao khiên liền lao lên, tên hung đồ đó thấy thế, xoay người bỏ chạy.

“Phập!”

Nhưng hắn xoay người vừa chạy được hai bước, đã bị một binh sĩ Tuần Phòng quân khác đâm một đao vào sau lưng.

Dưới trướng Lưu Hắc Tử tuy chỉ có mấy trăm gã Tuần Phòng quân, nhưng bọn họ hôm nay được Đông Nam tiết độ phủ ra sức nâng đỡ.

Tuần Phòng quân trải qua thời gian dài như vậy phát triển, không là một mũi quân đội lúc trước do lưu dân bị bắt lại tạo thành, binh khí đơn sơ, đãi ngộ thấp nữa.
Bình Luận (0)
Comment