Đế Quốc Đại Phản Tặc (Bản Dịch)

Chương 929 - Chương 929: Thanh Niên (1)

Chương 929: Thanh niên (1) Chương 929: Thanh niên (1)

Hôm nay sau khi điều tra rõ, không chỉ thả mình đi, còn nhận lỗi với mình.

Điều này làm hắn cảm giác như là nằm mơ.

Hắn được thê tử đỡ đi ra khỏi đại lao trấn thủ phủ, đi một chuyến ở quỷ môn quan, khiến hắn rất kích động, thậm chí cũng chưa nhớ kỹ thứ Lý Trạch về sau nói cho hắn.

Hắn chỉ là vui sướng mình cùng thê tử tránh thoát một kiếp nạn.

“Chàng à, chúng ta đi đâu bây giờ?”

Đối mặt đường cái Kiến An thành trật tự ngăn nắp, Dương thị quần áo nhếch nhác đỡ Dương Thanh, mờ mịt nhìn chung quanh.

Dương Thanh nhìn chung quanh một lần, trong lúc nhất thời cũng có chút do dự.

Vốn hắn là muốn đi Giang Châu, hắn cảm thấy mình hiểu chữ nghĩa, lại từng làm tư lại Trường Tân huyện, như thế nào cũng có thể nuôi sống bản thân.

Nhưng cảnh ngộ đêm qua khiến hắn ý thức được, ven đường không yên ổn.

Ngoài Kiến An thành còn có ác nhân cầm đao cướp bóc, mình thiếu chút nữa mất mạng, thê tử thiếu chút nữa bị bắt đi.

Sau khi rời khỏi Kiến An thành, nhỡ đâu lại gặp tặc nhân, vậy sống chết khó đoán.

“Nàng đói bụng rồi nhỉ?” Dương Thanh nhìn thê tử mặt có vết bẩn, mở miệng nói: “Chúng ta đi ăn một chút trước đã.”

“Vâng.”

Hắn vốn tích tụ đã không nhiều, dọc đường đã dùng hết.

Từ buổi trưa hôm qua đến bây giờ, chưa có hạt cơm nào vào bụng.

Bây giờ trong tay cầm hai mươi đồng tiền đô úy Lý Trạch đưa, hắn quyết định dẫn thê tử đi ăn một bữa cơm trước, sau đó lại quyết định sẽ đi đâu.

Trong một căn phòng ven đường ở cửa nam Kiến An thành, một thanh niên xuyên qua cửa sổ nhìn đường cái nơi xa.

Chỉ thấy Trần Châu trấn thủ sứ Trương Đại Lang ở dưới một đội kỵ binh vây quanh, đang từ bên ngoài trở về.

Hắn nhìn chằm chằm Trương Đại Lang, trong ánh mắt tràn đầy nét oán độc.

“Chuẩn bị ra tay!”

Thanh niên thu hồi ánh mắt của mình, phân phó với một nam tử đứng phía sau.

“Vâng!”

Nam tử sau khi nhận lệnh, ‘bịch bịch’ đi xuống lầu.

Không bao lâu, đoàn người Trương Vân Xuyên liền từ xa tới gần, đến khu vực bọn hắn mai phục.

“Bắn tên!”

Chỉ nghe một tiếng ra lệnh, hơn mười mũi tên rít gào từ lầu hai ven đường hướng về Trương Vân Xuyên bao trùm bắn tới.

“Có thích khách!”

“Bảo hộ đại nhân!”

Thân vệ của Trương Vân Xuyên vừa dứt lời, mũi tên đã rơi ở trên người Trương Vân Xuyên.

“Phốc phốc!”

Trương Vân Xuyên tuy phản ứng rất nhanh, ý đồ tránh né ở dưới bụng ngựa ngăn cản một chút, nhưng tập kích đến quá nhanh, vẫn có hai mũi tên bắn trúng hắn.

Một mũi tên đâm vào đùi hắn, một mũi tên cắm vào cánh tay hắn, mấy mũi tên khác đều bị giáp trụ trên người chặn lại.

“Bảo hộ đại nhân!”

Đám thân vệ chung quanh hô hào ầm ĩ vây xung quanh Trương Vân Xuyên, lại có mấy mũi tên bao trùm bắn đến, có thân vệ trúng tên ngã xuống.

Trong đường phố chung quanh đột nhiên chạy ra hơn hai mươi người bịt mặt tay cầm binh khí, bọn chúng trực tiếp lao về phía đám người Trương Vân Xuyên.

“Con mẹ nó!”

Thân quân đô úy Tống Điền nhìn thấy đại nhân nhà mình trúng hai mũi tên, đôi mắt hắn đỏ bừng, rút ra trường đao của mình bảo vệ ở trước người Trương Vân Xuyên.

“Thổi kèn, cầu viện!”

“Ô ô ô ~~”

Thân vệ Mạnh Bằng thổi lên kèn treo bên hông mình, tiếng kèn nhất thời bao trùm đám người hò hét chói tai tản ra bỏ chạy trên đường, truyền ra xa xa.

Trên đường, đám người kinh hãi tản ra bỏ chạy, sọt, rau dưa, thịt cá... phân tán đầy đất.

Ở trong tiếng kèn, hơn hai mươi người bịt mặt tay cầm binh khí đã giao thủ cùng binh sĩ thân vệ dưới trướng Trương Vân Xuyên.

Một người bịt mặt vung đao chém ngã một binh sĩ thân vệ, binh sĩ kêu thảm một tiếng ngã ngửa mặt xuống đất.

“Ầm!”

Khi người bịt mặt này lướt qua binh sĩ thân vệ này muốn lao tới trước mặt Trương Vân Xuyên, thân vệ Mạnh Bằng đập mạnh cái kèn trong tay về phía người bịt mặt.

Người bịt mặt theo bản năng đưa tay đón đỡ, Mạnh Bằng thì tung người áp sát lên.

“Phập!”

Trường đao sáng như tuyết lóe lên, cổ của người bịt mặt xuất hiện một miệng vết thương dữ tợn, máu tươi phun tung tóe.

“Vù!”

Gió mạnh ập tới, Mạnh Bằng thân hình linh hoạt lăn một cái ngay tại chỗ, tránh thoát một đao từ chéo một bên đâm tới.

“Vào nhà!”

Thân quân đô úy Tống Điền một đao bức lui một người bịt mặt lao tới trước mặt, lớn tiếng rống lên.

Hai binh sĩ thân quân dìu Trương Vân Xuyên bị thương khập khiễng ý đồ trốn vào tiệm tạp hóa ven đường.

“Keng!”

Mạnh Bằng dẫn theo các binh sĩ thân vệ chém giết cận chiến với người bịt mặt xông lên, hai bên lâm vào hỗn chiến.

Những người bịt mặt này kẻ nào cũng hung ác không sợ chết, điều này làm binh sĩ thân vệ dưới trướng Trương Vân Xuyên chỉ giao thủ một lát đã có mấy người chết.

“Phốc phốc!”

Mạnh Bằng vừa đánh lui hai người bịt mặt, đã có hai mũi tên bay vút đến, một mũi tên cắm vào ngực hắn, một mũi đâm vào đùi.

“A!”

Hắn đau đến mức hít vào một ngụm khí lạnh, thân thể lảo đảo một cái, dựa lưng vào bức tường lúc này mới chưa để bản thân ngã xuống.

Tham quân Quách Bình đã đi theo trốn vào trong phòng nhìn thấy Mạnh Bằng bị thương, to gan từ trong tiệm tạp hóa lao ra, muốn nâng y vào trong nhà.

“Phốc phốc!”

Lại có hai mũi tên bay vút đến, cắm vào sau lưng Quách Bình tham quân.

Tham quân Quách Bình đỡ Mạnh Bằng cảm giác được sau lưng tựa như gặp được búa tạ, thân thể mất đi cân bằng, cùng Mạnh Bằng đồng loạt ngã xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment