Chương 977: Thị sát! (2)
Chương 977: Thị sát! (2)
“Cánh tay dùng sức, nắm chặt trường mâu!”
“Nhắm chỗ yếu hại đâm cho ta!”
“Đến trên chiến trường không phải ngươi chết, chính là ta sống!”
“Hoặc là ngươi đâm chết kẻ địch, hoặc là kẻ địch đâm chết ngươi!”
“Cho nên các ngươi phải vững, chuẩn, ác!”
“Chỉ có như vậy, các ngươi mới có thể sống sót, mới có thể lập công được thưởng!”
Trương Vân Xuyên nhìn trận hình huấn luyện trường mâu binh không ngừng lặp lại vài động tác, hắn hài lòng gật gật đầu.
“Chỉ có trải qua mấy trăm hơn một ngàn lần đâm, đến trên chiến trường mới có thể ở trong thời gian ngắn nhất, làm ra động tác đâm có tính thói quen.”
“Cái này gọi là ngày thường đổ nhiều mồ hôi, thời chiến bớt đổ máu.”
Trên thực tế vô luận là thời không nào, bản chất của huấn luyện chính là thuần thục nắm giữ sử dụng binh khí cùng với các loại động tác chiến thuật.
Đến trên chiến trường chém giết, dựa vào hiệu quả huấn luyện trăm ngàn lần, có thể phản xạ có điều kiện làm ra ứng đối.
Nếu ngày thường lơ là thao luyện, đến trên chiến trường vừa khẩn trương, sẽ luống cuống tay chân, không thể hình thành sức chiến đấu hữu hiệu.
Trương Vân Xuyên sau khi nhìn trận hình trường mâu, lại nhìn về phía phương trận đao thuẫn binh.
Chỉ thấy các đao thuẫn binh cũng là vài động tác chiến thuật lặp lại thao luyện, tuy các tân binh tiến vào binh doanh mới vài ngày thời gian.
Nhưng xem động tác chém giết đón đỡ của bọn họ, đã có vài phần bộ dáng như vậy.
“Đại nhân, bên kia là kỵ binh của chúng ta.”
Đại Hùng chỉ chỉ nơi xa, chỉ thấy mấy trăm kỵ binh cuốn lên cả mảng lớn khói bụi, đang luyện tập động tác xung phong bổ chém.
Một đám bù nhìn bị các kỵ binh xung phong chém cho cỏ rơm rơi đầy đất.
“Ừm, không tệ.”
Đông Nam Tiết Độ phủ không có mã tràng thuộc về mình, toàn bộ ngựa đều là mua từ dịa khu khác.
Trương Vân Xuyên mặc dù có ý tạo ra một mũi bộ đội kỵ binh, nhưng chịu giới hạn bởi ngựa các loại nguyên nhân, mãi chưa thể như nguyện.
Một lần này từ trong lưu dân chọn lựa hơn tám trăm người xếp vào bộ đội kỵ binh, những người này hoặc biết cưỡi ngựa, hoặc là từng có kinh nghiệm nuôi ngựa.
Chỉ cần các kỵ binh này thao luyện hoàn thành xếp vào Kiêu Kỵ binh, như vậy kỵ binh của Kiêu Kỵ binh bọn họ có thể vượt qua một ngàn người, có được sức chiến đấu nhất định.
Trương Vân Xuyên sau khi quan sát huấn luyện bộ đội kỵ binh, lại nhìn cung binh thao luyện.
Thấy các giáo đầu đều nghiêm túc, hắn trên đại thể là hài lòng.
“Đại nhân, tân binh doanh chúng ta thao luyện tuân theo ngài phân phó.”
“Buổi sáng mỗi ngày tiến hành thao luyện giáo trường chiến trận chém giết, buổi chiều là giáo dục chỉnh đốn tư tưởng.”
Đại Hùng ở lúc Trương Vân Xuyên quan sát thao luyện, cũng ngay tại chỗ báo cáo một ít kế hoạch thao luyện của bọn họ.
“Một là để toàn bộ tướng sĩ học tập quy củ trong quân, biết được một ít hiệu lệnh trong quân.”
“Để bọn họ có thể thuộc quân quy, đồng thời có thể phân biệt tiến lên, rút lui, dừng tiến lên, lui ra các loại tiếng kèn.”
“Hai là tiến hành giáo dục đối với bọn họ, để bọn họ biết tòng quân không chỉ có vì đi lính, quan trọng nhất là gánh vác trách nhiệm bảo cảnh an dân.”
“Ba là để người ta kể cho các tân binh tình huống Tuần Phòng quân ta từ khi thành lập đến bây giờ đánh thắng một số trận, kể các nhân vật anh hùng tác chiến dũng cảm, để bọn họ cũng học tập các anh hùng đó.”
“Bốn là rót vào cho bọn họ ý thức trung thành, để bọn họ trung với Tuần Phòng quân, trung với đại nhân, tất cả hành động nghe theo hiệu lệnh của đại nhân.”
Trương Vân Xuyên nghe xong Đại Hùng báo cáo, rất hài lòng.
Một mũi quân đội nhất định phải biết chức trách của mình, có quân kỷ nghiêm minh, có tín ngưỡng của mình, như thế mới có thể ngưng tụ thành sức chiến đấu cường đại.
Cho nên hắn yêu cầu đối với các tân binh là huấn luyện quân sự cùng giáo dục tư tưởng là đồng bộ tiến hành.
Nếu chiến trận chém giết huấn luyện tốt, nhưng tư tưởng theo không kịp, vậy chính là một chân đi đường, sớm hay muộn phải té ngã.
Trương Vân Xuyên ở dưới đám người Đại Hùng đi cùng, lại quan sát riêng huấn luyện một mũi đội ngũ tương đối đặc biệt.
Một đội ngũ này nhân số rất ít, chỉ có hơn một trăm người.
Bọn họ cũng chưa tiến hành huấn luyện thường quy đao thuẫn chém giết hoặc trường mâu, ngược lại đang tiến hành huấn luyện phương diện thể năng. Chỉ thấy ở dưới hai giáo đầu dẫn dắt, hơn trăm người này đang quay chung quanh giáo trường tiến hành chạy bộ thao luyện, ai cũng chạy tới mức đầu đầy mồ hôi.
“Đại nhân, những người này đều là người đọc sách, ta thấy cũng đừng giày vò bọn họ nữa nhỉ.”
Đại Hùng nhìn những người đọc sách kia chạy bộ thở đứt quãng, có chút không đành lòng.
Những người đọc sách này ngày thường đều là không làm việc gì, một lòng đọc sách, tay trói gà không chặt.
Bây giờ coi bọn họ như lính đầu to mà huấn luyện, khiến Đại Hùng cũng cảm thấy có chút không ổn.
Dù sao người đọc sách không giống với đám lính đầu to thô ráp kia.
“Ta đây không phải là giày vò bọn họ.”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Ta cũng là tốt cho bọn họ.”
“Bọn họ những người này cả ngày chỉ cầm sách vở, thiếu thao luyện nghiêm trọng, dẫn tới thân thể quá yếu.”
“Không có một thân thể tốt, vậy làm sao có thể có tinh lực làm tốt công việc chứ.”