Chương 980: Nhật báo! (1)
Chương 980: Nhật báo! (1)
“Hơn nữa nếu nuôi nhiều rồi, còn có thể cầm đến chợ của Trần Châu bán, đến lúc đó rẻ một chút, để dân chúng cũng có thể ăn được thịt.”
Tiền Phú Quý nghe vậy, nhíu mày nói: “Đại nhân, nuôi heo nuôi gà vịt không thành vấn đề.”
“Chỉ là nuôi mấy thứ này, cần chỗ, hơn nữa cần lương thực đi nuôi, hôm nay người ăn cũng không đủ no...”
Trương Vân Xuyên cười nói: “Toàn bộ dùng lương thực khẳng định không được.”
“Có thể kiếm một ít cỏ heo, cám cùng bộ phận nhỏ lương thực trộn lẫn mà nuôi.”
“Mấy thứ này các ngươi cũng không cần tự mình ra tay đi kiếm, nếu nuôi mấy trăm con heo, vậy các ngươi mệt chết mệt sống cũng không kiếm được đủ cỏ heo.”
“Các ngươi có thể giao việc này cho dân chúng, để bọn họ mỗi ngày phụ trách đi kiếm cỏ heo, đến lúc đó các ngươi bỏ bạc ra mua.”
“Bọn họ chỉ cần ở đồng ruộng cắt một ít, liền có thể đổi lấy một ít đồng tiền, cái này không chỉ có thể giải quyết vấn đề của các ngươi, còn có thể khiến cuộc sống của dân chúng cũng dần dần tốt lên.”
Ở trong mắt Trương Vân Xuyên, cho dù chỉ làm một cái trại nuôi, đã có thể ở thượng hạ du cung cấp một lượng lớn công ăn việc làm.
Nếu là chuồng trại như vậy nhiều một chút, dân chúng cũng thêm một ít con đường kiếm tiền, không đến mức vẫn luôn là bán mặt cho đất bán lưng cho trời kiếm ăn ngoài đồng.
“Mở chuồng trại nuôi súc vật vừa mới bắt đầu có thể có rất nhiều vấn đề, cũng cần đầu tư không ít bạc.”
Trương Vân Xuyên nói với Tiền Phú Quý: “Ta bên này sẽ lấy ra trước mười vạn lượng bạc cho ngươi, ngươi trước mang chuồng trại, xưởng dệt, tiền trang những thứ này làm lên trước.”
Trương Vân Xuyên không hiểu kinh tế, nhưng hắn biết, chỉ nhìn chằm chằm đất đai là không có cách nào làm giàu.
Chỉ có để Tiền Phú Quý dẫn đầu làm lên những thứ này, kéo thương nhân khác mang bạc cất trong hầm cũng lấy ra làm đầu tư, như vậy thương mại có thể dần dần phát triển lên.
Các chuỗi sản nghiệp một khi phát triển lên, thương phẩm nhiều rồi, không chỉ có thể cung cấp lượng lớn công ăn việc làm, còn có thể đạt được lượng lớn thuế.
Đến lúc đó chỉ cần thu một bộ phận thuế buôn bán, đã có thể làm bọn họ đạt được một nguồn tài chính và thuế vụ ổn định.
Bây giờ Trần Châu quá nghèo, không chỉ dân chúng không có đường ra khác, ngay cả đồ vật có thể mua trong cửa hàng cũng ít ỏi không có mấy.
Dân chúng trừ tự mình trồng trọt cho nhà mình, chỉ còn lại trồng trọt cho kẻ có tiền, như vậy kéo dài, có thể giàu có mới là lạ.
…
Mấy ngày sau, Tiền Phú Quý bộ dạng lão gia nhà giàu, dẫn theo mấy tùy tùng tiến vào một tòa nhà đề phòng nghiêm ngặt phố nam Kiến An thành.
Ở trong phòng khách của tòa nhà, Tiền Phú Quý gặp được tham quân Tuần Phòng quân Triệu Lập Bân.
Tham quân Triệu Lập Bân bây giờ chuyên môn phụ trách công tác tuyên truyền của Tuần Phòng quân.
Hắn theo phó tướng Trương Vân Xuyên phân phó, mấy ngày nay vẫn luôn chuẩn bị việc kiến lập Trần Châu nhật báo, để hy vọng có thể đoạt lấy quyền phát ngôn dư luận.
Trước kia dư luận cùng quyền phát ngôn đều bị quyền quý đại tộc địa phương cùng tông tộc hương trấn nắm giữ.
Quan phủ có chính sách cùng mệnh lệnh nào, đều cần thông qua miệng đám người tông tộc địa phương này truyền cho dân chúng.
Các tông tộc địa phương này ở trong quá trình truyền lời, thường thường sẽ có ý thức che đi tai mắt dân chúng.
Ví dụ như quan phủ muốn trưng thu thuế mới, hàng năm trưng thu một lượng bạc.
Như vậy đám người tông tộc này ở lúc truyền đạt, thường thường liền biến thành một lượng năm tiền, năm tiền dư ra là rơi vào hầu bao của bọn họ.
Nha môn ít người, không có khả năng thật sự đi từng nhà thu thuế, cho nên chỉ có thể ủy thác tông tộc địa phương hỗ trợ thu thuế.
Đối mặt chuyện tông tộc địa phương cố ý khuyếch đại số lượng thuế, âm thầm ở giữa kiếm lời túi tiền riêng, bọn họ cũng chỉ có thể mở một mắt nhắm một mắt.
Huống hồ tông tộc địa phương ở sau khi thu thêm bạc, cũng sẽ hiếu kính bọn họ.
Cho nên bọn họ không có cách nào, cũng không muốn nghiêm khắc quản thúc việc này.
Bởi vì không có tông tộc địa phương hỗ trợ phối hợp thu thuế, vậy bọn họ cần hao phí càng nhiều thời gian cùng tinh lực, còn không nhất định thu được.
Vì đúng hạn hoàn thành nhiệm vụ thu thuế của thượng tầng, đồng thời để mình đạt được hiếu kính.
Các quan lại tầng dưới chót liền cấu kết với tông tộc địa phương che mắt dân chúng, bóc lột cùng ức hiếp dân chúng.
Tông tộc cùng quan viên địa phương nắm giữ quyền lên tiếng, bọn họ nói chính là quyền uy, ai dám nghi ngờ, đó chính là bất kính đối với bọn họ.
Những người này nói muốn thu bao nhiêu, dân chúng nghèo khổ cũng không dám hỏi nhiều, nếu ai hỏi nhiều, vậy sẽ bị thu thập, cho nên chỉ có thể đập nồi bán sắt đi gom góp.
Trên thực tế trong thuế giao nộp, thật sự nha môn thu chỉ có một bộ phận nhỏ.
Đại bộ phận khác đều là bị các cấp quan viên cùng người tông tộc địa phương thu đến trong hầu bao của bọn họ.
Trương Vân Xuyên muốn thay đổi loại tình huống này, bảo đảm mệnh lệnh của hắn có thể trực tiếp truyền đạt đến dân chúng cơ sở nhất, phòng ngừa có người lúc truyền lời ngoài mặt nghe theo sau lưng chống đối.