Chương 982: Bắt cả người lẫn tang vật! (1)
Chương 982: Bắt cả người lẫn tang vật! (1)
Mọi người đánh giá người trung niên này một phen, thấy hắn tuy quần áo rách rưới, lôi thôi, nhưng nói chuyện nho nhã lễ độ, như là người đọc sách nghèo túng.
Một người dân do dự, sau đó mở miệng nói: “Ngươi đọc cho chúng ta nghe, ta cho ngươi một đồng tiền, xem như tiền nước trà.”
“Được.”
Người trung niên nghe vậy, lập tức mở ra một phần Trần Châu nhật báo này, đằng hắng cổ họng, lớn tiếng đọc văng vẳng.
Đám người vây xem sau khi nghe xong, lập tức mừng rỡ.
“Tiền lão gia này chiêu mộ nhân công, chúng ta nhanh đi!”
“Đi, đi, cùng đi!”
“Bao ăn bao ở, còn cho tiền công đó, đây chính là chuyện tốt đốt đèn lồng cũng khó tìm.”
“...”
Dân chúng tìm hiểu được nội dung chiêu mộ nhân công bên trong Trần Châu nhật báo, lập tức vội vàng rời đi, chuẩn bị đi báo danh.
Về sau một ít lưu dân cùng dân chúng không rõ nguyên do, ngược lại càng thêm cấp bách muốn biết đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng người lúc trước nghe được vội vã đi báo danh, nào có rảnh quan tâm bọn họ.
“Vị này, làm phiền ngài lại đọc một chút cho chúng ta đi, chúng ta vừa rồi tới muộn, chưa nghe được.”
Có người kéo lại người trung niên thu được hơn mười đồng tiền, yêu cầu hắn đọc lại một lần.
“Ngươi yên tâm, chúng ta cũng sẽ không để ngươi đọc suông, ta cũng cho ngươi một ít tiền trà nước.”
Có người nói xong liền lấy ra một đồng tiền đưa cho người trung niên, lục tục lại có người móc tiền.
“Vậy được, ta đọc một lần nữa.”
Xem ở trên mặt mũi đồng tiền, người trung niên lại đọc ở trước mặt mọi người.
Có người nghe rõ rồi, người đứng ở phía sau và người lục tục tới chưa nghe rõ ràng.
Cho nên người trung niên ở dưới mọi người yêu cầu, ước chừng đọc hơn mười lần, lúc này mới không có ai tới lại cho tiền yêu cầu đọc cho bọn họ nghe nữa.
Nhìn thấy mình chỉ đọc Trần Châu nhật báo này đã được hơn một trăm đồng tiền, người trung niên khốn cùng thất vọng cảm giác giống như là nằm mơ.
…
Đêm khuya, một chỗ bến tàu ngoài Giang Châu hai mươi dặm, mấy chiếc thuyền lớn chậm rãi cập bờ.
Vài nam nhân sớm đã chờ ở trên bến tàu lập tức nghênh đón.
“Hùng Nhị ca!”
Nam nhân cầm đầu nhiệt tình chào hỏi Hùng Nhị từ trên boong tàu đi xuống.
Hùng Nhị nhìn một lần tình huống trên bến tàu, đi về phía nam nhân cầm đầu.
“Trụ Tử, không có tình huống gì chứ?” Hùng Nhị cảnh giác hỏi.
Trụ Tử trả lời: “Hùng Nhị ca, có ta ở đây, có thể có tình huống gì?”
“Người từ trên xuống dưới đều lo lót tốt rồi.”
Trụ Tử cười nói: “Diêm binh* đóng giữ nơi này bây giờ đều ở thôn trấn khoái hoạt trên bụng đàn bà rồi!”
binh sĩ quản lý việc về muối
“Ừm.”
Hùng Nhị lại hỏi: “Khổ lực dỡ hàng đâu?”
“Đợi trong phóng kho bên kia.”
Trụ Tử chỉ chỉ phòng kho cách đó không xa lộ ra ánh nến, quay đầu phân phó: “Hàng đến rồi, bảo đám khổ lực đi ra dỡ hàng!”
“Vâng!”
Một nam nhân lên tiếng trả lời, rời đi.
“Hùng Nhị ca, dọc theo đường đi có thông thuận không?” Trụ Tử nhìn quét vài lần thuyền lớn đỗ ở bến tàu, quan tâm hỏi.
“Coi như thông thuận.” Hùng Nhị có chút kiêu ngạo nói: “Chỉ cần trên thuyền treo cờ hiệu Lưu gia chúng ta, quỷ thần đều phải tránh.”
“Đúng đó!”
Hàng hóa Hùng Nhị một lần này vận chuyển là muối tư từ Hải Châu bên kia vận tới, bọn họ sẽ ở nông thôn Giang Châu phụ trách âm thầm bán.
Khi hai người hàn huyên, hơn hai trăm khổ lực đã từ trong kho đi ra.
Ở dưới quản sự đánh tiếng, bọn họ lên boong tàu, bắt đầu dỡ hàng ngay ngắn có trật tự.
Muối tư bốc dỡ xuống lập tức xếp lên xe ngựa sớm đã chuẩn bị, chuẩn bị sau khi bốc dỡ xong liền lập tức chở đi.
“Hùng Nhị ca, thôn trấn mới có một tiểu nương tử tới.” Trụ Tử cười nói với Hùng Nhị: “Đợi lát nữa sau khi bốc dỡ hàng xong, ta sắp xếp cho ngươi.”
“Mấy cô nàng tầm thường không thể lọt vào mắt của ta đâu.”
Hùng Nhị mấy năm nay vào Nam ra Bắc, thân trải trăm trận, cho nên ánh mắt rất bắt bẻ.
Trụ Tử ghé đến trước mặt nói: “Hề hề, Hùng Nhị ca, ngươi không biết, tiểu nương tử kia vốn ở trong nhà tri phủ Lô Nhất Phàm phủ Đông Sơn, kèn sáo đàn hát mọi thứ tinh thông.”
“Nếu không phải Lô Nhất Phàm phạm tội mất đầu, chúng ta cả đời cũng không có cơ hội âu yếm đâu.”
“Ồ, thì ra là của phủ Lô Nhất Phàm.”
Hùng Nhị lập tức dâng lên hứng thú, hắn mở miệng nói: “Vậy ta phải đi gặp nàng ấy hẳn hoi, xem xem có cái gì khác.”
“Tuyệt đối khiến Hùng Nhị ca ngươi hài lòng.”
Hai người đang lúc thảo luận làm xong một chuyến này đi mua vui, đột nhiên đại đội binh mã xuất hiện ở bến tàu.
“Trụ Tử ca, có quan binh!”
Nhìn thấy đại đội quan binh đột nhiên xuất hiện, một quản sự biến sắc.
Trụ Tử và Hùng Nhị quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ở dưới ánh đuốc chiếu rọi, đại đội người mặc trang phục diêm binh xuất hiện.
Sau khi nhìn thấy những người này, Trụ Tử sửng sốt.
“Có chuyện gì vậy?” Hùng Nhị lập tức sắc mặt trầm xuống, hỏi Trụ Tử.
Trụ Tử cũng mờ mịt chưa hiểu có chuyện gì: “Không cần hoảng, trên dưới tuần diêm nha môn ta đều lo lót tốt rồi, có thể là có cái gì hiểu lầm.”
“Bảo mọi người tạm thời không nên cử động, ta đi xem là vị lão gia nào tới đây.”
Trụ Tử sau khi đi vài bước, lại nói với một quản sự: “Mau, lấy cho ta hai trăm lượng ngân phiếu!”