Chương 995: Khác thường (2)
Chương 995: Khác thường (2)
Diệp Trọng Sơn vẻ mặt sợ hãi quỳ ở trên mặt đất, đầu cũng không dám ngẩng lên.
Giang Vạn Thành nhìn chằm chằm Diệp Trọng Sơn một hồi lâu, lúc này mới khoát tay nói: “Ta chỉ tùy tiện nói chút mà thôi, xem dọa ngươi kìa.”
“Đứng lên mà nói, đừng quỳ.”
Diệp Trọng Sơn sau khi dập đầu một cái thật mạnh, lúc này mới nơm nớp lo sợ đứng lên.
“Ta biết ngươi là trung thành.”
Giang Vạn Thành chống tay vịn ghế dựa đứng dậy, chậm rãi đi thong thả đến trước mặt Diệp Trọng Sơn đang khom người cúi đầu, nói: “Bằng không, ta cũng sẽ không giao Tứ Phương các cho ngươi.”
“Ngươi yên tâm đi, trong lòng ta tự có tính toán.”
Giang Vạn Thành vỗ vỗ bả vai Diệp Trọng Sơn, như có định liệu trước nói: “Mấy thằng hề nhảy nhót mà thôi, ta nếu là ngay cả bọn hắn cũng không thu thập được, ta còn làm Tiết Độ sứ cái gì.”
“Đã khuya rồi, trở về nghỉ ngơi đi.”
Giang Vạn Thành nói với Diệp Trọng Sơn: “Mấy ngày nay thông minh chút, có tình huống gì phải kịp thời hướng ta thông bẩm.”
“Vâng.”
Diệp Trọng Sơn sau khi khom mình hành lễ, lúc này mới như được đại xá đi ra khỏi phòng.
Gió lạnh thổi qua, hắn rùng mình, lúc này mới phát hiện, không biết từ khi nào, áo sau lưng mình đều đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm.
Hắn quay đầu nhìn căn phòng sáng ánh nến một lần, hít sâu một hơi, sải bước rời khỏi.
...
Một ngày sau, Trương Vân Xuyên dẫn Tứ Phương các Thanh Y sứ Đường Phong tới nơi làm việc của Trần Châu Trấn Thủ phủ.
Trong phòng làm việc đã có không ít người đang chờ.
“Phó tướng đại nhân!”
“Trấn Thủ sứ đại nhân!”
“...”
Vương Lăng Vân, Triệu Lập Bân, Trương Võ cùng Đại Hùng, Tào Thuận, Trịnh Trung, Từ Kính... các tài tướng đắc lực dưới trướng hắn đều ùn ùn hướng về Trương Vân Xuyên hành lễ chào hỏi.
“Đến, ta dẫn tiến cho các ngươi một phen.”
Trương Vân Xuyên chỉ Đường Phong đi theo mình vào, nói: “Vị này là Tứ Phương các Thanh Y sứ Đường Phong, Đường đại nhân.”
“Ra mắt Đường đại nhân.”
“Hạnh ngộ.”
“Đường đại nhân.”
Mọi người biết được tên Tứ Phương các, lại chưa bao giờ gặp người của Tứ Phương các.
Bây giờ nhìn thấy Tứ Phương các Thanh Y sứ, bọn họ đều tò mò đánh giá, đồng thời nhiệt tình chào hỏi.
Thanh Y sứ Đường Phong nhìn quét mọi người một cái, khẽ gật đầu, xem như chào hỏi, bày ra một tư thái cao cao tại thượng.
Tư thái này của hắn, ngược lại khiến mọi người kinh ngạc, đồng thời cũng có chút không hiểu gì cả.
Vị Đường đại nhân này bày cái giá lớn như vậy, chẳng lẽ chức quan hắn so với đại nhân nhà mình còn cao hơn?
“Được rồi, mọi người ngồi xuống nói chuyện.”
Trương Vân Xuyên cũng không tiếp tục giới thiệu Đường Phong, bảo mọi người ngồi xuống.
Trong phòng làm việc đặt một cái bàn dài, đặt hai bên cũng đều là băng ghế dài.
Mọi người không phân biệt gì xoay người ngồi xuống, Trương Vân Xuyên thì cất bước đi về phía ghế chủ vị ngồi xuống.
Thanh Y sứ Đường Phong vẫn đứng ở tại chỗ chưa động đậy.
Bởi vì trong phòng làm việc trừ chủ vị của Trương Vân Xuyên đặt một cái ghế, không có ghế khác.
Nhưng bảo hắn chen chúc với đám binh lính kia ở trên băng ghế, hắn lại không muốn.
“Đường đại nhân, ngươi đứng làm cái gì, đến, ngồi đi.”
Tham quân Triệu Lập Bân thấy Đường Phong còn đứng, chủ động nhường ra vị trí của mình, mời hắn ngồi xuống.
“Ta thấy ta đứng cũng rất ổn.”
Đường Phong kỳ quái nói một câu.
Trương Vân Xuyên nhìn Đường Phong ở trong phòng làm việc rất nổi trội, vỗ vỗ ót mình.
Trương Vân Xuyên nói: “Ai u, thật ngại quá, chậm trễ Đường đại nhân rồi.”
“Tống Điền, còn thất thần làm gì, đi, chuyển một cái ghế tới đây cho Đường đại nhân.”
Trương Vân Xuyên phân phó Tống Điền đứng ở cửa thủ vệ một tiếng.
“Vâng!”
Tống Điền tay chân lanh lẹ chuyển một cái ghế vào phòng làm việc, đặt ở bên cạnh Trương Vân Xuyên.
“Đường đại nhân, mời ngồi.”
Đường Phong sau khi thấy có ghế dựa, lúc này mới cất bước đi đến bên cạnh Trương Vân Xuyên ngồi xuống.
Nhìn Đường Phong bộ dáng cao cao tại thượng, mọi người đều không khỏi nhíu mày.
“Khụ khụ.”
Trương Vân Xuyên nhìn mọi người một lần, đằng hắng cổ họng.
“Các vị huynh đệ, hôm nay gọi hết các ngươi đến, đó là bởi vì Giang Châu Tiết Độ phủ có mệnh lệnh tới.”
Lời này khiến mọi người đều dựng tai, muốn nghe câu sau, trong phòng nhất thời tiếng kim rơi có thể nghe thấy.
“Các ngươi cũng biết, Lưu gia và Tuần Phòng quân mấy năm nay ở Trần Châu làm không ít chuyện hoang đường, thậm chí là chuyện mưu tài hại mạng.”
“Không nói xa, bọn họ cùng Tuần Phòng quân chúng ta cũng đã xảy ra không ít ma sát, đánh nhau cũng đã xảy ra không dưới mấy chục vụ.”
“Bọn họ không chỉ ức hiếp dân chúng, còn mưu toan vu oan hãm hại Tuần Phòng quân chúng ta.”
“Tóm lại một câu, Tả Kỵ quân này, bị Lưu gia làm hỏng rồi!”
“Bọn họ đánh trận không được, nhưng chơi trò âm hiểm, đâm sau lưng lại rất lợi hại!”
Tả Kỵ quân ở trước kia quả thật là một mũi quân đội dũng mãnh thiện chiến, cũng từng bảo cảnh an dân, được dân chúng kính yêu.
Nhưng thời gian dài, quân kỷ nghiêm minh lúc trước đã khó có thể giữ được.
Đặc biệt đô đốc Lưu Uyên thiếu quản lý đối với Tả Kỵ quân, dẫn tới Tả Kỵ quân quân kỷ tan rã, đã trở thành một mối hại của Trần Châu.
“Bây giờ Tiết Độ sứ đại nhân đã hạ đạt quân lệnh.”
“Bổ nhiệm ta kiêm nhiệm phó tướng Tả Kỵ quân!”
Lời của Trương Vân Xuyên khiến mọi người kinh ngạc, sau đó rất nhanh trên mặt bọn họ liền lộ ra nụ cười cao hứng.