- Đừng so đo nữa, trước hết hãy báo tình hình hiện tại cho Thiết Phong Kỳ, việc này khẩn cấp vô cùng, một khi Thiết Phong Kỳ tiến vào Liên minh các thành thị tự do, chắc chắn là gặp đại nạn ngay lập tức. Còn nữa, mười ngày sau sẽ có một số lương thảo được đưa tới Điệp Thúy lĩnh, là do quân thủ thành các nơi áp tải tới, hẳn là Thiết Phong Kỳ có hy vọng chiếm được. Tuy nhiên phải cẩn thận quân Sơn cẩu cũng sẽ tới đó, phải nhanh hơn chúng mới được!
- Được, ta nhớ kỹ, còn đệ, đệ sẽ làm sao?
- Đệ phải ở lại đây, bằng không Thế Quân Dương sẽ biết rằng kế hoạch của hắn đã bị tiết lộ. Huynh đi nhanh đi, nếu không sáng mai Thế Quân Dương sẽ đem huynh ra tế cờ!
Hòa Phi hoảng sợ, khoát khoát tay:
- Tiểu tử này khá lắm, coi như đệ rất có bản lãnh, đệ có biết Thiết Phong Kỳ đang ở đâu không?
- Thiết Phong Kỳ vẫn luôn luôn hành quân về phía Nam, Thế Quân Dương đã dùng các điểm quan sát và các thành lũy làm căn cứ, chia cắt cả miền Nam thành những khối không liên thông với nhau. Đây là bản đồ chia cắt, huynh hãy bảo Thiết Phong Kỳ cẩn thận chuyện này, hành động của bọn họ có thể bị Thế Quân Dương phát hiện ra bất cứ lúc nào, huynh hãy chạy thật nhanh là có thể đuổi kịp Thiết Phong Kỳ.
- Biết rồi, đệ phải cẩn thận.
- Ừ!
Bát Xích gật mạnh đầu:
- Đêm nay bọn chúng canh phòng lỏng lẻo, huynh đi về phía Đông, phía đó không có trạm canh ngầm. Còn nữa, huynh đem theo cái này, sau khi ra ngoài mới được xem!
Bát Xích đưa một chiếc túi gấm nhỏ cho Hòa Phi.
Hòa Phi than một câu:
- Thằng lỏi này, làm chuyện gì cũng ra vẻ thần bí...
Nhưng hắn cũng không dám dây dưa, vội vàng chui ra khỏi doanh trướng, nhìn quanh bốn phía thấy không có ai, lập tức bỏ chạy nhanh như chớp.
Bát Xích lặng lẽ trở về trướng của mình, cố gắng xóa đi những dấu vết, vết chân vừa ra ngoài của mình. Đây là lần đầu tiên nó hành động lén lút, làm chuyện như vậy trong lòng địch, tự nhiên là phải cẩn thận vô cùng.
Bên ngoài im ắng, không có tiếng động gì khác thường, Bát Xích nghe ngóng một hồi, xác định Hòa Phi chắc đã chạy thoát, lúc này mới chuẩn bị đi ngủ.
Chợt có tiếng cười hăng hắc âm trầm như tiếng quạ kêu đêm vang lên: Text được lấy tại
- Giỏi cho tiểu tử này, hành sự rất khá, trình độ tiềm tung có thể xem như đại sư rồi, bản lãnh diễn kịch cũng không tồi. Đáng tiếc lại gặp phải bản Tướng quân, ngươi muốn lừa gạt bản Tướng quân ư, thật ra còn quá kém!
Bát Xích kinh hãi trong lòng, chợt đèn sáng lên, gương mặt Thế Quân Dương lúc này vô cùng đắc ý:
- Đem tên gian tế nhỏ này nhốt lại cho ta, đưa vào trướng của ta, sáng mai ta sẽ thẩm vấn nó thật cẩn thận!
O0o
- Họ tên?
- Quỷ Bát Xích.
- Nhà ở đâu?
- Núi Tiếp Thiên.
- Vì sao lại xâm nhập vào lãnh thổ Đế quốc Kinh Hồng chúng ta?
- Vào cúng bái.
Trong doanh trướng của Thế Quân Dương, Thế Quân Dương đang thẩm vấn Bát Xích. Bát Xích vẫn thản nhiên không hề tỏ ra sợ hãi, hiển nhiên nó đã chuẩn bị sẵn sàng đến lúc rơi vào tay địch.
- Hắc hắc, tuổi nhỏ mà gan không nhỏ chút nào, ta thích!
Thế Quân Dương chắp tay sau lưng, dạo vài vòng xung quanh Bát Xích.
- Tướng quân ngài nhìn mặt ngốc nhưng người không ngốc, ta cũng thích!
- Ngươi nói cái gì?
Thế Quân Dương suýt nữa bị Bát Xích chọc cho tức chết, chỉ là một thằng lõi nằm trong tay mình, không ngờ còn dám nói trông mặt mình ngu ngốc.
Bát Xích thè lưỡi:
- Sao hả, ngươi không thích lời bình phẩm của ta sao?
Thế Quân Dương giận quá hóa cười:
- Hảo tiểu tử, rất có khí phách, dưới tình huống này còn dám chọc tức ta!
Bát Xích cười hì hì:
- Rơi vào tay các ngươi sợ chết hay không cũng vậy mà thôi, trước sau cũng phải chết, vậy phải chết sao như một nam tử hán!
- Chưa đủ lông đủ cánh cũng học đòi làm nam tử hán sao?
Bát Xích ưỡn ngực ra đứng thẳng người, không thèm để ý tới Thế Quân Dương. Nó vốn to gan lớn mật, lúc trước dám cùng Hòa Phi trà trộn vào quân doanh của Thế Quân Dương, đã nghĩ tới hậu quả bị địch phát hiện. Lúc này đã tới tình cảnh ấy, vẫn không hề tỏ ra sợ hãi, thấy Thế Quân Dương bị chọc tức đến nỗi gương mặt đỏ bừng, nó bèn hỏi:
- Vì sao ngươi phát hiện được ta?
- Hừ, chỉ với chút kỹ xảo nho nhỏ ấy mà muốn lừa gạt bản Tướng quân sao? Ngươi còn kém lắm, có lẽ là chưa được qua một khóa huấn luyện gian tế chuyên nghiệp phải không?
Bát Xích lắc đầu tiếc nuối.
Thế Quân Dương cười lạnh nói:
- Sơ hở mà ngươi để lộ thật sự rất nhiều. Thứ nhất, lúc ngươi mới vào quân doanh gặp ta, thấy đao thương mà không hoảng hốt, đây là chuyện mà một đứa nhỏ bình thường khó lòng làm được. Mặc dù biểu hiện của ngươi rất tốt, nhưng vì quá mức trấn định cho nên mới khiến cho người khác nghi ngờ. Thứ hai, tuy rằng ngươi không nói, không hỏi gì, nhưng không ngờ ngươi hiểu biết rất nhiều về phương diện quân sự. Những nơi mà ánh mắt ngươi nhìn tới đều là những thứ mà người không biết không hề cảm thấy hứng thú, như bản đồ, quy hoạch chiến lược...Thứ ba, ngươi cũng chưa từng được huấn luyện chuyên nghiệp về phương diện này, không biết cách làm thế nào để che dấu ý đồ của mình. Khi ta và phó tướng thảo luận tình hình chiến sự, ngươi tỏ ra quá quan tâm, lại sơ ý để lộ ra ngoài mặt. Ngươi đã quên rằng ngươi vốn là một đứa nhỏ, nếu tỏ ra tò mò về vấn đề mình không hiểu thì không có gì là kỳ quái, nhưng kỳ quái ở chỗ là ngươi nghe hiểu nhưng lại tỏ ra không hiểu, đây mới là chỗ làm lộ ra sơ hở lớn nhất của ngươi.
Bát Xích thở dài:
- Thì ra là như vậy, đáng tiếc, quả thật không có ai dạy cho ta những chuyện này...
Mặc dù gian tế không phải là quân nhân, nhưng mức độ huấn luyện chỉ có phức tạp hơn chứ không hề kém. Bất kể về các phương diện thu thập tin tức tình báo hay truyền tin đều phải theo trình tự nghiêm ngặt, ngoài ra phải rất giỏi chuyện làm thế nào để ẩn nấp, không để cho người ngoài phát hiện ra. Tuy rằng Bát Xích tuổi trẻ tài cao, đáng tiếc vẫn chưa từng được huấn luyện về phương diện này. Nó nghĩ nó đã lừa gạt Thế Quân Dương thành công, cho dù là đạt được sự tin tưởng của đối phương, nhưng lại không biết trên đời này hồ ly rất nhiều, không phải ai cũng dễ dàng lừa gạt.
Thế Quân Dương là một trong Kinh Hồng Tứ Kiệt, tầm mắt có thể nói là sắc bén lợi hại. Ngày đầu tiên Bát Xích tới đây, hắn đã phát hiện ra tên tiểu quỷ này có vấn đề, mặc dù nó đối đáp các câu hỏi rất trôi chảy, các phương diện khác nhìn qua cũng không có vấn đề gì. Nhưng Thế Quân Dương nhìn ra được nên đã có kế hoạch âm thầm trong lòng, hạ quyết tâm mượn tay Bát Xích trừ diệt cái đinh trong mắt Thiết Phong Kỳ.
Cái gọi là đã mua chuộc được người Liên minh các thành thị tự do, căn bản chỉ là để che mắt mà thôi, lương thảo trên Điệp Thúy lĩnh mới là mồi câu hấp dẫn mà Thế Quân Dương dùng để nhử Thiết Phong Kỳ.
Tuy nhiên giờ phút này, thấy biểu hiện của Bát Xích như vậy, Thế Quân Dương lại nảy sinh ra một ý định khác. Hắn nhìn Bát Xích nói:
- Ta biết lúc trước Thiết Huyết Trấn tấn công Hàn Phong quan, tuyệt đối sẽ không mang theo một đứa nhỏ vô dụng làm gì. Tiểu tử, mau nói cho ta biết, rốt cục là ngươi làm thế nào tiến vào Đế quốc Kinh Hồng ta? Cùng vào với ngươi còn có bao nhiêu người, có nhiệm vụ đặc biệt gì? Nếu như ngươi chịu nói, có thể ta sẽ tha cho ngươi một mạng!
Ánh mắt Bát Xích đột nhiên sáng ngời:
- Ủa, nói như vậy, ngươi còn cảm thấy hứng thú đối với ta sao? Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể thương lượng được!
- Nếu như ngươi có thể cung cấp tin tức tình báo có giá trị cho ta, có lẽ ta còn có thể cho ngươi nhiều hơn!
Thế Quân Dương cười hì hì nói, cố gắng biểu hiện ra một bộ dạng hiền lành vô hại.
Bát Xích uốn lưng:
- A, mệt rồi, có chuyện gì chờ ta ngủ dậy rồi hãy nói!
Dứt lời, không ngờ Bát Xích nằm lăn ra, lập tức ngủ khò khò. Nó biết rõ mình đã sai lầm, đưa cho Thiết Phong Kỳ một tin tức hết sức sai lầm, có thể nói là chí mạng. Nhưng lúc này vẻ mặt, thái độ của nó lại tỏ ra như không có chuyện gì, nâng lên được cũng bỏ xuống được. Thế Quân Dương nhìn thiếu niên can đảm này, không biết vì sao lại nhớ tới hình ảnh của mình trước kia. Mặt hắn lộ vẻ tán thưởng, miệng lẩm bẩm:
- Rất giống ta trước kia, đúng là một đứa nhỏ rất có tiền đồ!
Theo bản năng, Thế Quân Dương rất thích đứa nhỏ này, không nỡ giết nó. Người Đế quốc Kinh Hồng và người Đế quốc Thiên Phong đều cùng một nền văn hóa dân tộc với nhau, bởi vậy khoảng cách giữa nhau thật ra cũng không phải là lớn lắm. Lúc này Thế Quân Dương nhìn Bát Xích chăm chú, trong đầu hắn nảy ra ý nghĩ thu nó làm đồ đệ.
Ngay sau đó, Thế Quân Dương hạ lệnh:
- Để cho nó nghỉ ngơi, sau khi thức dậy thì báo cho ta!
- Tướng quân!
Binh sĩ của hắn kêu lên.
- Câm miệng!
Thế Quân Dương thét:
- Ta thấy tiểu tử này không tồi chút nào, ta rất thích nó, các ngươi hãy chăm sóc nó cho cẩn thận.
O0o
Đang ngủ say sưa, đột nhiên Bát Xích cảm thấy cổ mình mát lạnh.
Bàn tay to tướng của Thế Quân Dương đang chộp lấy cổ hắn dựng dậy, giống như người ta xách một con gà. Bát Xích nổi giận hét to:
- Ngươi có biết quấy nhiễu mộng đẹp của người khác là tội lỗi hay không, ngươi muốn giết muốn mổ gì cứ việc làm, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta như vậy!
Thế Quân Dương cười ha hả:
- Hảo tiểu tử, mặt trời lên cao mà còn ngủ, mau thức dậy nghe bọn lão tử thảo luận tình hình chiến sự!
Thảo luận tình hình chiến sự? Bát Xích nghe vậy hơi nghi hoặc, thảo luận tình hình chiến sự kêu nó tới làm gì?
- Không phải ngươi muốn biết rốt cục chúng ta định đối phó với Thiết Phong Kỳ như thế nào sao? Dựng ngươi dậy chính là muốn cho ngươi nghe kế hoạch tác chiến thật sự của bản Tướng quân, nếu ngươi có hứng thú, còn có thể thương nghị cùng chúng ta!
Cố nhiên Bát Xích to gan lớn mật, nhưng Thế Quân Dương cũng đâu sợ nó! Hiện giờ Hòa Phi đã được Thế Quân Dương cố ý thả cho chạy thoát, để hắn mang tin tức sai lầm tới cho Thiết Phong Kỳ, còn bản thân hắn lúc này mới bắt đầu chính thức bố trí kế hoạch đối phó Thiết Phong Kỳ.
Lúc này Lê Xương Kiệt đang chờ sẵn trong doanh trướng, thấy Thế Quân Dương lập tức báo cáo:
- Thiết Phong Kỳ đã vào tới Quần Sơn, năm ngày trước có người phát hiện hành tung ở bến Phong Bãi, sau đó là ở phía Đông Nam của núi Kỳ Lân. Quân Dương, ngươi thấy rốt cục bọn này muốn giở trò quỷ gì đây?
Chiến thuật bố trí các đường chia cắt miền Nam của Thế Quân Dương đã bắt đầu hiển lộ ra hiệu quả. Phạm vi hành động của Thiết Phong Kỳ bắt đầu bị giới hạn lại rất nhiều, đồng thời cũng không tránh khỏi chuyện bại lộ hành tung. Nhưng mục đích của Thiết Phong Kỳ nằm ở đâu, trước mắt vẫn không ai đoán được.
Thế Quân Dương ngoạm một miếng thịt đùi dê nướng to tướng, lại ném cho Bát Xích một chiếc dùi dê khác, miệng đầy mỡ nói:
- Mấy ngày nay, ta cũng đang phân tích rốt cục bọn Thiết Phong Kỳ đang ẩn giấu mục đích gì. Sau khi tính toán cặn kẽ, kết hợp với hành vi tác phong, đặc điểm tác chiến trước kia của bọn chúng, ta đã đưa ra một kết luận: Quân Đế quốc Thiên Phong đánh giặc, luôn luôn muốn làm những chuyện mà người khác không làm được. Lần này đây, theo ta thấy tám phần cũng là như vậy.
- Nói vậy là có ý gì?
Lê Xương Kiệt nghe không hiểu bèn hỏi.
Thế Quân Dương bật cười ha hả:
- Xương Kiệt ngươi nghĩ xem, Thiển Thủy Thanh là ai? Từ lúc hắn tiến vào Đế quốc Kinh Hồng cho tới nay, chưa bao giờ trở nên thê thảm như bây giờ. Tiểu tử Nam Vũ kia làm rất tốt, truy đuổi khiến cho Thiển Thủy Thanh hoảng loạn, không được yên ổn ngày nào. Vì muốn bảo vệ chủ lực của Thiết Huyết Trấn, Thiển Thủy Thanh bắt buộc phải lấy thân mình làm mồi nhử, nhưng ta tin rằng bất cứ sau này hắn như thế nào, cũng không hy vọng xảy ra chuyện như vậy một lần nữa, cho nên nhất định hắn sẽ chuẩn bị cho tương lai. Lúc trước chúng ta nghĩ rằng Thiết Phong Kỳ chạy xuống miền Nam là vì muốn rời đi theo ngã Liên minh các thành thị tự do, vậy là mười phần sai lầm. Thiết Phong Kỳ có thể nói là cánh quân mà Thiển Thủy Thanh tin tưởng nhất, bọn chúng đến nơi đây cũng không phải vì chạy trối chết, mà là cố gắng tiếp tục tranh thủ quyền sinh tồn. Cho nên nhất định là bọn chúng có nhiệm vụ đặc biệt do Thiển Thủy Thanh giao cho. Mà mục đích của nhiệm vụ đặc biệt này chính là bảo đảm tương lai sau khi Tô Nam Vũ xử lý xong Thiển Thủy Thanh, không có khả năng lại dùng phương pháp cũ để đối phó với các cánh quân khác của Thiết Huyết Trấn!