Đế Quốc Thiên Phong

Chương 217

Ngoại trừ thôn Dã Liễu ra, trại Mễ Gia, thôn Hồng Thổ, trấn Cương Hạ, các thôn trấn ở rất nhiều nơi trên khắp Đế quốc Kinh Hồng đều diễn ra cảnh tượng như vậy. Dường như giữa các nơi đã có ước hẹn với sau, giữa khoảng giao thời của mùa Xuân và mùa Hạ, đồng thời cho người Đế quốc Kinh Hồng một phần đại lễ vô cùng náo động.

Mầm mống mà Thiển Thủy Thanh đã gieo ra bên ngoài, rốt cục đã làm nảy sinh rối loạn bên trong Đế quốc Kinh Hồng. Chúng như từng ngọn cỏ, cố gắng chui lên khỏi mặt đất, ngả theo chiều gió, liều mạng tranh đoạt chất dinh dưỡng trong đất cùng với các loại hoa màu, nuôi lớn chính mình. Nếu người Đế quốc Kinh Hồng muốn diệt trừ số cỏ dại này, tất phải hao phí rất nhiều tâm huyết, không còn dư lực quan tâm tới con chuột Thiết Huyết Trấn đang chạy loạn khắp nơi.

Nhưng thời gian càng trôi qua, kết quả sự nỗ lực của người Đế quốc Kinh Hồng lại là: Chẳng những không thể diệt cỏ để bảo vệ hoa màu, chuột kia càng ngày càng phá hoại nhiều hơn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Trên thực tế, tai họa giáng xuống đầu người Đế quốc Kinh Hồng vô cùng nhanh chóng. Chú chuột Thiển Thủy Thanh vì muốn bảo vệ chính mình, cho nên đã kéo thêm hàng ngàn con chuột khác từ bên ngoài vào mảnh ruộng Đế quốc Kinh Hồng, khiến cho giông bão bên trong Đế quốc Kinh Hồng càng ngày càng lớn hơn, nghiêm trọng hơn.

O0o

Vì muốn mau tới Khang Châu, Thế Quân Dương có thể nói là chạy không ngừng nghỉ. Hắn khẩn trương muốn lập công càng sớm càng tốt, để chuộc lại lỗi lầm sau khi thất bại nặng nề. Trong khoảng thời gian này, ngoài một lần gặp gỡ với Trọng Thúc Dạ ra, Thế Quân Dương không hề liên lạc với bất cứ kẻ nào. Hắn đã quyết tâm phải lập công chuộc tội, nếu không thì tuyệt đối không gặp lại Quốc chủ. Cũng có thể chính vận mệnh của Trọng Thúc Dạ năm xưa là nguyên nhân thúc đẩy Thế Quân Dương ngày nay làm như vậy. Về phương diện tính cách, thật ra Thế Quân Dương cũng rất giống với Trọng Thúc Dạ, trong hệ thống quan quyền của Đế quốc Kinh Hồng, cũng không giao thiệp tốt với đồng liêu thượng cấp. Bọn họ quá mức kiêu ngạo, tuy rằng có thực tài, nhưng cũng chính vì vậy mà mắt cao hơn trán.

Nhưng càng đến gần miền Đông của Đế quốc Kinh Hồng, mức độ phồn hoa của các thành thị càng ngày càng cao, độ đông đúc của dân cư cũng gia tăng rõ rệt. Thế Quân Dương kinh ngạc phát hiện ra rằng, không biết từ khi nào, cuộc sống cơ bản của dân chúng Đế quốc Kinh Hồng trở nên càng ngày càng tồi tệ, bạo loạn ở các nơi tăng lên rất rõ ràng, tranh chấp xảy ra thường xuyên, náo động không thôi, gần như nơi nào cũng có dấu hiệu bất ổn.

Thế Quân Dương bằng vào cảm giác nhạy bén về quân sự của hắn nhìn thấy được, sau lưng chuyện này nhất định có người âm thầm gây ra, khơi lên mâu thuẫn làm cho dân chúng nổi loạn. Mà nếu như nhất định phải đoán ai là hung thủ, không ai có đủ tư cách so sánh cùng Thiển Thủy Thanh.

Dọc theo đường đi, Thế Quân Dương đã chính mắt trông thấy quá nhiều cảnh tượng dân chúng nổi loạn. Tuy nhiên may mắn là dù bạo loạn xảy ra thường xuyên, quan phủ Đế quốc Kinh Hồng vẫn còn đủ sức khống chế trong tay. Trên thực tế, tầng lớp cao cấp trong Đế quốc Kinh Hồng cũng bắt đầu ý thức được, Thiển Thủy Thanh rất có thể lợi dụng hành động La Tân Hán của hắn gây nên mâu thuẫn giữa người giàu và người nghèo, khiến cho dân gian nổi loạn, từ đó làm cho quốc lực của Đế quốc Kinh Hồng suy yếu hẳn đi, tạo nên thời cơ để thoát khỏi Đế quốc Kinh Hồng.

Bất quá hiển nhiên là Thiển Thủy Thanh đã phát động kế hoạch này quá sớm, cừu hận tích tụ trong nửa năm vẫn còn không đủ để tất cả dân chúng bên trong Đế quốc Kinh Hồng đồng thời nổi loạn, bởi vậy người Đế quốc Kinh Hồng vẫn còn kịp để xử lý chuyện này. Nhưng Thế Quân Dương nhạy bén phát hiện ra rằng, dường như âm mưu của Thiển Thủy Thanh không chỉ có vậy mà thôi.

Ngày Tám tháng Năm, tin tức thứ nhất lọt vào tai Thế Quân Dương: Sau khi Thiển Thủy Thanh tiến vào Đế quốc Kinh Hồng, cướp bóc khắp nơi đoạt được rất nhiều của cải. Bởi vì số của cải này Thiển Thủy Thanh không thể mang theo bên người, cho nên hắn đã chôn giấu khắp nơi bên trong Đế quốc Kinh Hồng.

Đối với tin này, ban đầu Thế Quân Dương cũng không quan tâm lắm. Nhưng rất nhanh, hắn bắt đầu cảm thấy chuyện này dường như có chỗ không đúng.

Bởi vì hiện giờ gần như tin này đã được lan truyền ra phạm vi khắp nước. Với tốc độ lan truyền nhanh chóng như vậy, nếu nói không có ai đứng sau lưng giật dây, chủ động truyền đi, đó là điều tuyệt đối không thể. Như vậy ai làm chủ? Không thể nghi ngờ chỉ có thể là Thiển Thủy Thanh. Nhưng rốt cục hắn có mục đích gì, định làm gì? Thế Quân Dương không biết, cũng không hiểu.

Trên thực tế về lời đồn đãi này, tầng lớp cao cấp của Đế quốc Kinh Hồng cũng không hiểu rõ ràng lắm, trước mắt bọn họ đang tập trung tinh lực tìm cách nào để đối phó Thiết Huyết Trấn, cùng với đang đau đầu nhức óc về việc binh sĩ Thiết Huyết Trấn do Thiển Thủy Thanh mật phái gây ra hỗn loạn khắp nơi, cho nên bọn họ không còn lòng dạ nào để tìm hiểu ai là người đứng sau lời đồn này.

Nhưng mà rốt cục Thế Quân Dương không dám xem thường những chuyện mà Thiển Thủy Thanh làm, sau khi suy nghĩ cặn kẽ rất lâu, dù không nắm bắt được trọng tâm, nhưng cũng không nhịn được hỏi Bát Xích:

- Tiểu tử, theo như những gì ngươi hiểu biết về con người Thiển Thủy Thanh, ngươi có thể đoán ra vì sao hắn lại làm như vậy hay không?

- Ngươi muốn nói về chuyện bí mật chôn giấu của cải hay về chuyện lan truyền tin tức?

Bát Xích hỏi.

- Đều giống nhau cả, mối liên hệ song song này không có khả năng tồn tại một mình.

Bát Xích ngẫm nghĩ một hồi, sau đó trả lời:

- Ta không biết rốt cục Thiển Thủy Thanh định làm như thế nào, nhưng ta biết hắn là người ở bất cứ tình huống nào cũng không quên phản kích. Hắn từng nói qua, con người ta trước sau gì cũng phải chết, nhưng nhắm mắt chờ chết với trừng mắt đón nhận cái chết lại khác xa. Người nhắm mắt chờ chết, cả đời không thể có tiền đồ, người trợn trừng mắt đón nhận cái chết, một khi có cơ hội sống sót, nhất định sẽ nắm bắt và phản kích.

Thế Quân Dương nghe thấy vô cùng hứng thú:

- Hắn còn nói gì nữa không?

- Hắn còn nói rằng đôi khi đánh giặc, tâm lý là quan trọng nhất. Một tên Tướng quân thật sự xuất sắc luôn luôn là một tên Tướng quân có tâm lý kiên cường hơn người. Hắn không cần phải có trí tuệ cao siêu, không cần phải có ý nghĩ phi phàm vượt hơn người khác, nhưng nhất định phải có lòng can đảm thấy núi sụp ngay trước mắt mà không biến sắc, phải dám gánh vác việc lớn, phải có lực ngăn cơn sóng dữ, mà quan trọng nhất là hắn phải vĩnh viễn không chịu xuôi tay bỏ cuộc. Từ đó, hắn mới có thể nhắm vào nhược điểm tâm lý của địch nhân, giáng cho một đòn chí mạng.

Ánh mắt Thế Quân Dương rực sáng:

- Nhược điểm tâm lý? Rốt cục Thiển Thủy Thanh đang muốn giở trò gì, muốn dùng chiến thuật tâm lý gì vậy?

Bát Xích không trả lời câu hỏi này. Sự thật là sau đó không lâu, đích thân Thế Quân Dương đã phát hiện ra rốt cục Thiển Thủy Thanh muốn giở trò gì.

Ngày Mười Một tháng Năm, Thế Quân Dương dẫn Bát Xích chạy tới một trấn nhỏ gần Khang Châu. Ở nơi đây, hắn tận mắt chứng kiến một trận chiến mà hắn hoàn toàn không hiểu nguyên nhân.

Hai phe chiến đấu không phải là dân chúng nổi loạn, cũng không phải quan phủ, mà đây là trận chiến bằng vũ khí với quy mô lớn của thôn dân hai thôn ở cách xa nhau. Nguyên nhân của nó là vì thôn dân của một thôn đào phần mộ tổ tiên của người thôn kia.

Trận đánh nhau này mặc dù nhờ có quan phủ ra mặt mà được hòa giải, nhưng dọc đường bọn họ đi về phía Đông, những chuyện dùng binh khí đánh nhau như vậy không ngừng gia tăng, quy mô cũng càng lớn. Những chuyện xung đột đổ máu như vậy thường xuyên xảy ra, lòng thù oán nhau ngày càng gia tăng, khiến cho Thế Quân Dương ngày càng cảm thấy tình thế trở nên không tầm thường chút nào.

Ngày Mười Sáu tháng Năm, Thế Quân Dương lại phát hiện ra một bãi chiến trường sau trận đánh, hàng chục cỗ thi thể phơi la liệt trên vùng hoang dã, máu tươi chảy đầy đồng. Đã là trung tuần tháng Năm, chính là thời kỳ tốt nhất để gieo trồng vụ Xuân, nhưng các thôn dân lại không lo trồng trọt, lại tự tàn sát lẫn nhau, thật là làm cho người ta thắc mắc khó hiểu.

Sau khi tìm tòi khắp bãi chiến trường, rốt cục Thế Quân Dương tìm được một đứa bé trai may mắn còn sống sót. Từ trong miệng nó, Thế Quân Dương đã biết được một chuyện.

Hai thôn trang dùng binh khí đánh nhau cũng là vì chuyện đào phần mộ, mà sở dĩ xuất hiện chuyện như vậy, nguyên nhân hoàn toàn là vì lời đồn đã được chứng thực, Thiển Thủy Thanh quả thật có chôn giấu rất nhiều của cải bên trong Đế quốc Kinh Hồng, lại là chôn ở các phần mộ. Không ai biết tin tức này từ đâu truyền ra, nhưng theo sự lan tràn của nó, đã khiến một cơn cuồng phong bão tố hiếm có xuất hiện bên trong Đế quốc Kinh Hồng. Đa số bá tánh bình dân bắt đầu cầm cuốc xẻng, chờ đêm xuống lặng lẽ chạy đến phần mộ của người khác, sau đó huy động cuốc xẻng đào bới mộ phần, muốn tìm kiếm của cải mà Thiển Thủy Thanh chôn giấu, nếu như may mắn tìm được, từ đây về sau bọn họ sẽ không cần lo tới kế sinh nhai nữa.

Sau khi nghe tên tiểu tử may mắn còn sống sót kia kể lại, Thế Quân Dương nhìn bãi chiến trường nhuộm đỏ máu tươi, đau đớn đưa hai tay ôm đầu. Lúc này rốt cục hắn đã hiểu ra kế liên hoàn vô cùng âm độc của Thiển Thủy Thanh, hiểu được ý nghĩa đáng sợ của một loạt hành động quân sự mà Thiển Thủy Thanh đã làm trước kia, cùng với hiểu ra ý nghĩa của thứ tự bản danh sách ưu tiên cướp đoạt tài nguyên của Thiết Huyết Trấn...

O0o

Âm mưu lớn lao phía sau hành động La Tân Hán của Thiển Thủy Thanh đã bắt đầu lộ ra vẻ hung tàn ác độc của nó. Kế đến là chuyện Thiển Thủy Thanh phái ra rất đông chiến sĩ Thiết Huyết Trấn trà trộn vào dân chúng, kích động thù hận, châm ngòi mâu thuẫn, gây ra tranh chấp làm rối loạn trật tự trị an của Đế quốc Kinh Hồng. Cơn cuồng phong thứ hai mà Thiển Thủy Thanh tạo ra, thông qua hành động của mấy trăm chiến sĩ Thiết Huyết Trấn đã thổi quét khắp nơi trên Đế quốc Kinh Hồng. Tính phá hoại của nó so ra còn lớn hơn hành động La Tân Hán rất nhiều.

Nếu như nói hành động La Tân Hán gây ra mâu thuẫn giữa người giàu và người nghèo, bởi vì thời gian chuẩn bị quá ngắn, cục diện chính trị của Đế quốc Kinh Hồng tương đối ổn định, cho nên không thể làm dao động căn cơ của nền thống trị Lương gia ở Đế quốc Kinh Hồng, như vậy trận phong ba thứ hai này là hoàn toàn triệt để châm ngòi mâu thuẫn, đem thủ đoạn ly gián thăng hoa tới cực điểm. Đồng thời nó không chỉ dụ dỗ những kẻ thống trị của tầng lớp cao cấp Đế quốc Kinh Hồng, còn cuốn cả bá tánh bình dân vào giữa cơn cuồng phong lốc xoáy đầy chết chóc này.

Vì muốn đối phó người Đế quốc Kinh Hồng, sự độc ác, nham hiểm trong kế hoạch này của Thiển Thủy Thanh có thể nói tới mức độ làm cho người ta phải giận sôi lên.

Con người ta có rất nhiều nhược điểm khác nhau, để đối phó với những người khác nhau, cũng phải lựa những nhược điểm khác nhau mà xuống tay. Nhưng nếu bạn muốn đối phó với dân chúng bình thường, như vậy nhất định phải nhắm vào những nhược điểm chung của con người mà xuống tay. Mà những nhược điểm chung của con người ta, tính đi tính lại cũng không ngoài một vài thứ như lạnh lùng thờ ơ, mặc kệ người khác, ích kỷ, sợ chết...

Trong đó nổi bật nhất là hai nhược điểm lớn nhất, thường thấy nhất của con người: Tham lam và hẹp hòi!

Đầu tiên là dùng ánh vàng rực rỡ của ngọc ngà châu báu gợi lên sự ham muốn trong mỗi con người, kích thích lòng tham của họ. Sau đó, Thiển Thủy Thanh mới chính thức dùng lời đồn đãi để mở màn cho trận phong ba thứ hai của hắn.
Bình Luận (0)
Comment