Đế Quốc Thiên Phong

Chương 88

Thì ra là như vậy sao?

Thì ra trong thế giới vùng vẫy giữa cuộc sống và cái chết này, tất cả yêu cầu chỉ đơn giản như vậy thôi sao?

Lão bản nương yểu điệu đứng lên chuẩn bị đi về quầy của mình, cuối cùng chỉ nói một câu:

- Chuyện khuê nữ nhà ai đem lòng yêu mến ngươi không quan trọng, nếu ngươi không muốn làm thất vọng Vân tiểu thư, vậy phải xem ngươi có thể còn sống được mà trở về cưới nàng không, chứ không quan trọng chuyện ngươi chỉ cưới một mình nàng!

Thiển Thủy Thanh nghe xong liền hiểu rõ.

Hắn đứng lên, ôm lấy chiếc cổ cầm cung kính vái lão bản nương một vái:

- Cảm ơn nàng, Thu tỷ!

Trước khi đi hắn đột nhiên quay lại nói:

- Thu đại tỷ, nàng biết không, thật ra nàng không phải là một người tục, mà là ta mới phải! Sau khi đi vào thế giới này, ta vẫn còn giữ một số suy nghĩ cố hữu ban đầu, tại một số khía cạnh nào đó, nó có vẻ chỉ là thông thái rởm. Tuy nhiên chuyện may mắn là, rốt cục ta cũng hiểu được điều này.

Lão bản nương nghe vậy trở nên u mê đần độn, hoàn toàn không hiểu được hắn đang nói cái gì.

Thiển Thủy Thanh bật cười ha hả rồi rời đi.

Đúng vậy, sống trong một thế giới tàn khốc ỷ mạnh hiếp yếu, có chuyện gì quan trọng hơn là còn sống?

Phú quý mới sinh ra lễ nghĩa.

Người mà không được ăn no bụng, còn có thể nói tới chuyện ái tình sao?

Thế giới này có quy tắc đạo đức, có đạo lý sinh tồn riêng của nó. Mỗi ngày trong lúc vẫy vùng giữa cuộc sống và cái chết, vốn đã có rất nhiều phiền não, tội tình gì phải để cho chuyện tình cảm trói buộc chính mình?

Nếu đã là như vậy, có một số việc cứ để cho nó thuận theo tự nhiên là hay nhất.

Hắn đã nghĩ thông suốt được điểm này rồi, mọi phiền não bỗng dưng không cánh mà bay.

Lúc quay lại Hữu Tự Doanh, hắn thấy bọn Lôi Hoả, Mộc Huyết, Phương Hổ cũng vừa từ bên ngoài trở về.

Người vừa tới nơi, Lôi Hoả đã cao giọng rống to:

- Con bà nó, thật là khoái trá! Trận này đánh thật đã tay! Thiển thiếu, chúng ta vừa đánh vài tên tiểu tử không biết điều tìm tới gây sự đến nỗi cha mẹ nhận không ra chúng!

Thiển Thủy Thanh thuận miệng hỏi:

- Là người của Huyết Phong Kỳ sao?

- Lần này là Quỷ Phong Kỳ.

Mộc Huyết trả lời.

Thiển Thủy Thanh khẽ cau mày.

Sau trận đại chiến thành Kinh Viễn, Quân đoàn Bạo Phong chuyển sang chiến đấu ở chiến trường Tây Nam, chỉ để lại binh lực ba Kỳ ở thành Cô Tinh, là Thiết Phong Kỳ, Huyết Phong Kỳ và Quỷ Phong Kỳ. Vốn Quỷ Phong Kỳ thuộc Xích Huyết Trấn, nhưng Chưởng Kỳ Linh Phong Kỳ là Thuỷ Trung Đường đau lòng cái chết của phụ thân, một lòng muốn tìm Cô Chính Phàm báo thù, Nam Vô Thương bèn khẩn cầu Liệt Cuồng Diễm cho Quỷ Phong Kỳ thay Linh Phong Kỳ đóng ở thành Cô Tinh. Huyết Phong Kỳ có Lý Quy ở đó, mối quan hệ với Hữu Tự Doanh như nước với lửa. Còn Chưởng Kỳ Quỷ Phong Kỳ là Kinh Phong Triển từ khi chuyển sang cai quản Thiết Phong Kỳ chưa từng đối xử tốt đẹp với Thiển Thủy Thanh. Chưởng Kỳ mới của Quỷ Phong Kỳ là do Kinh Phong Triển tiến cử, Nam Vô Thương đặc biệt đề bạt, hắn nguyên là Doanh Chủ Hoả Tự Doanh của Quỷ Phong Kỳ, Hỏa Huỳnh Phi. Với mối quan hệ như vậy, quan hệ của Quỷ Phong Kỳ và Thiết Phong Kỳ càng thêm thắt chặt.

Kết quả là toàn bộ thành Cô Tinh đã trở thành thiên hạ của Nam Vô Thương.

Mấy ngày trước đây, đầu tiên là Kinh Phong Triển cãi nhau một trận với Thiển Thủy Thanh về vấn đề tháp công thành. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: chấm c.o.m

Lúc trước công thành Kinh Viễn, Thiển Thủy Thanh đã sử dụng gần một trăm cái tháp công thành. Chế tạo ra tháp công thành không dễ, chi phí rất nhiều, nhiều lần đại chiến trước đây, rất ít khi nào có cảnh tượng đồ sộ dùng đến cả trăm cái tháp công thành trong một lần công thành như vậy. Sở dĩ Thiển Thủy Thanh có thể có thể sử dụng nhiều tháp công thành trong lần ấy là nhờ một phần lớn do phường rèn giúp đỡ. Bởi vậy trong số gần trăm tháp công thành ấy, đã có một nửa là của Thiển Thủy Thanh.

Nhưng sau trận chiến thành Kinh Viễn, tháp công thành bị hư hỏng đến gần hai mươi cái, lúc Quân đoàn Bạo Phong rời đi lại mang theo bốn mưoi cái, chỉ còn để lại cho Thiết Huyết Trấn bốn mưoi cái. Chính vì lẽ đó cho nên đã xuất hiện tranh chấp.

Kinh Phong Triển kiên quyết đòi thu bốn mươi cái tháp công thành kia về Trấn bộ. Thiển Thủy Thanh lại cho rằng, thành Cô Tinh thuộc Trấn bộ đã bị Liệt Tổng Suất mang đi, số còn lại chính là của hắn. Sở dĩ Liệt Tổng Suất để lại bốn mươi cái tháp công thành ấy, chính là thừa nhận quyền sở hữu của hắn, vì vậy chết sống cũng không đồng ý nộp lên.

Kinh Phong Triển khăng khăng cho rằng tổn thất trong việc công thành, Hữu Tự Doanh phải chịu trách nhiệm, bởi vậy, nhiều nhất Thiển Thủy Thanh chỉ được giữ lại ba mươi cái tháp công thành mà thôi, nói cách khác, hắn muốn Thiển Thủy Thanh phải nộp lại mười cái.

Vì vậy, Thiển Thủy Thanh ra sức tranh cãi, công thành là vì Đế quốc, sao lại bắt Hữu Tự Doanh phải chịu trách nhiệm? Cho dù là hắn chịu lui một bước, số tháp công thành hư hỏng do Hữu Tự Doanh và Trấn bộ cùng gánh chịu, như vậy mỗi bên phải chịu tổn thất là mười cái. Cho nên, bốn mươi cái tháp công thành còn lại vẫn là của hắn.

Hai bên vì chuyện này mà tranh chấp mãi không thôi, Kinh Phong Triển ỷ vào chức quan cao hơn một cấp nên lấy thịt đè người, Thiển Thủy Thanh lại ỷ vào thanh danh hiển hách, binh sĩ dưới tay hùng mạnh. Hai người không ai sợ ai, tranh cãi đến nỗi long trời lở đất. Cuối cùng Nam Vô Thương phải ra mặt giảng hoà, yêu cầu Thiển Thủy Thanh lập tức giao ra mười cái tháp công thành, lúc ấy mới giải quyết xong chuyện này, Thiển Thủy Thanh bị ép buộc đành phải đồng ý.

Ngay sau đó, đến lượt Huyết Phong Kỳ xảy ra tranh chấp với chiến sĩ Hùng tộc.

Lần này, nguyên nhân tranh chấp chính là khí giới thủ thành vô cùng lợi hại Bát Tý Liên Hoàn Nỗ mà chiến sĩ Hùng tộc đoạt được trong cuộc chiến công thành.

Thiển Thủy Thanh khăng khăng cho rằng, Liệt Cuồng Diễm đã từng hứa với hắn, chỉ cần hắn có thể đánh hạ thành Kinh Viễn, cho binh sĩ của hắn tùy ý đồ thành ba ngày. Bởi vậy tất cả khí giới quân nhu thu được trong thành Kinh Viễn ắt phải thuộc về Hữu Tự Doanh mới đúng. Bát Tý Liên Hoàn Nỗ này, chiến sĩ Hùng tộc chỉ cần một người là có thể sử dụng được một cái, nếu để cho bọn họ sử dụng thì có thể phát huy ra hiệu quả hơn xa để cho người bình thường sử dụng, bởi vậy kiên quyết không chịu nộp lên.

Người Huyết Phong Kỳ kêu gào rằng, đánh hạ thành Kinh Viễn cũng là công lao của toàn quân, Hữu Tự Doanh ăn thịt cũng phải cho Huyết Phong Kỳ húp nước. Chiến lợi phẩm thu được không thể để cho Hữu Tự Doanh độc hưởng một mình, vì vậy kiên quyết yêu cầu chia phần.

Hai bên lại nổi lên tranh chấp, Nam Vô Thương lại hoà giải.

Lần này, Thiển Thủy Thanh không còn khách sáo như lần trước.

Hắn cười lạnh nói: Nếu muốn lấy Bát Tý Liên Hoàn Nỗ thì cũng được thôi, nhưng phải tự đi tìm chiến sĩ Hùng tộc nói chuyện với họ. Bọn họ không phải là thuộc hạ trực tiếp của Thiển Thủy Thanh hắn, chỉ là lính đánh thuê trợ giúp mà thôi, chỉ cần bọn họ đồng ý, hắn cũng sẽ không có ý kiến.

Phản ứng của chiến sĩ Hùng tộc rất dứt khoát, cũng rất trực tiếp.

Bọn họ cầm lấy vũ khí, nhắm vào tất cả binh sĩ Huyết Phong Kỳ muốn tới lấy Bát Tý Liên Hoàn Nỗ, khí thế hùng hổ như muốn nói: "Qua đây, chỉ cần đánh thắng chúng ta, những cái này sẽ là của các ngươi!"

Nhìn bộ dạng các chiến sĩ Hùng tộc như hung thần ác sát, Lý Quy chỉ có thể thu cờ gióng trống rút lui. Hắn cũng không chắc chắn dùng sáu ngàn quân của Huyết Phong Kỳ tiêu diệt được ba ngàn chiến sĩ Hùng tộc. Nếu như xảy ra chiến đấu thật sự, e rằng phần thua sẽ nghiêng về hắn.

Huyết Phong Kỳ đành muối mặt rút lui.

Cứ như vậy, tuy rằng Quân đoàn Bạo Phong chỉ mới rời đi có mấy ngày, phiền phức của Hữu Tự Doanh trở nên càng lúc càng nhiều.

Lúc này, Thiển Thủy Thanh chậm rãi hỏi:

- Lần này là vì chuyện gì?

- Về chuyện lương thảo. Lôi Hoả sai vài huynh đệ lên Trấn bộ lãnh lương thảo đủ dùng trong mười ngày. Không ngờ quan hộ lương ở Trấn bộ nói rằng lương thảo đã bị Liệt Tổng Suất mang đi rất nhiều, còn sau đó thì chưa có vận chuyển tới, bảo chúng ta tạm thời chờ thêm vài ngày nữa. Người của Lôi Hoả còn chưa rời đi, liền gặp phải người của Sơn Tự Doanh Huyết Phong Kỳ cũng đến xin lãnh lương thảo, tên quan hộ lương kia không nói lời nào lập tức phát đủ lương cho người của Sơn Tự Doanh. Mấy tên tiểu tử của Sơn Tự Doanh còn dùng lời bóng gió nói rằng Hữu Tự Doanh chúng ta vốn giàu có, của cải tài sản rất nhiều, muốn rượu có rượu, muốn thịt có thịt, tự nhiên không cần lo lắng tới chút lương thảo nho nhỏ ấy, Trấn bộ có lương thảo đương nhiên phải ưu tiên cấp cho Sơn Tự Doanh của chúng.

- Sau đó bèn đánh nhau sao?

- Phải!

Lôi Hoả ồm ồm đáp.

Thiển Thủy Thanh hừ lạnh một tiếng nhưng không hỏi gì nữa.
Bình Luận (0)
Comment