Để Tâm

Chương 52

Nước X ở ven biển, ngôi đền mà bọn họ định tới kia nằm trên một tảng đá ngầm lớn trên biển. Thủy triều lên thì đền không mở cửa cho bên ngoài, đến lúc thủy triều xuống mới có thể làm lễ vái lạy.

Điều này khiến anh nhớ tới chuyện chọn một căn biệt thự trên núi để câu cá và đi lên núi bái Phật trong lần đầu tiên ra ngoài hẹn hò với Úc Tùng Niên.

Không biết có phải Úc Tùng Niên chiều anh hay không mà loại hết các hoạt động mạo hiểm như lặn với ống thở, lái du thuyền ra biển chơi trò Flyboard* ra ngoài, vậy mà lại dẫn anh lên chùa miếu.

*Trò Flyboard (raw là 水上飞行) hay còn gọi là trò chơi Ván bay nước, là một môn thể thao mạo hiểm.

Cách ngôi đền kia không xa có một phố buôn bán, nơi này bán một số trang sức và những vật phẩm liên quan đến tôn giáo. Những món đồ được trưng bày la liệt đủ màu sắc khiến người ta thấy hoa cả mắt.

Nhưng Úc Tùng Niên lại không có ý định đi dạo. Cậu cứ ngựa quen đường cũ cầm vé rồi dắt Thẩm Thứ tiến vào ngôi đền, trông có vẻ như đã từng tới đây rồi vậy.

Thẩm Thứ nghĩ vậy nên cũng hỏi thế: “Em tới nơi này rồi sao?”

Úc Tùng Niên nghe vậy thì sửng sốt: “Mấy năm trước em từng đến đây.” Nhớ lại chuyện cũ, Úc Tùng Niên nở nụ cười: “Nghe người ta nói nơi này rất linh thiêng, sau khi cầu nguyện thì phải quay lại lần nữa để làm lễ tạ thần.”

“Nguyện vọng của em đã thực hiện được rồi sao?” Thẩm Thứ hỏi.

Úc Tùng Niên: “Xem như là được một nửa rồi. Lúc em nghĩ là nó sẽ không thể thực hiện thì nó lại có thể. Vậy em có cần làm lễ tạ thần không nhỉ?” Cậu quay đầu lại hỏi Thẩm Thứ.

“Nếu nguyện vọng đã thực hiện được thì nên làm lễ tạ thần thôi.” Thẩm Thứ vẫn có sự kính sợ nhất định với những điều này nên tất nhiên sẽ lo lắng, nếu không tạ lễ đúng lúc thì sẽ xảy ra chuyện không tốt.

Anh đi đăng ký làm lễ tạ thần với Úc Tùng Niên trước rồi mới mua đồ cúng tế cần thiết. Sau khi làm xong quy trình tạ thần, Úc Tùng Niên mới nói: “Một năm trước khi ra nước ngoài, Hứa Bỉnh Chương đã sắp xếp cho em đi rồi, nói là để chắp cánh cho ước mơ của em.”

Cậu cười giễu cợt, ngay cả tiếng bố cũng không muốn gọi: “Từ bé em đã cảm thấy hứng thú với nghệ thuật rồi, chẳng qua ông ngoại vẫn luôn hy vọng em học tài chính nên em mới không thi nghệ thuật.”

“Sau khi ông ngoại qua đời, Hứa Bỉnh Chương liền vội vã tống em ra ngoài.”

“Khi đó người thân của em chỉ còn lại mỗi mình ông ta. Em vẫn luôn một mực tự hỏi xem có nên hoàn toàn từ bỏ chút tình thân cuối cùng đó không, hay là nên xuôi theo ý ông ta. Em cần một chút dũng khí để có thể chống cự, thế nên mới đến đây một mình.”

Thẩm Thứ không nhịn được kéo lấy tay Úc Tùng Niên. Anh có thể tưởng tượng ra tình cảnh Úc Tùng Niên mới mười chín tuổi, sau khi mất đi người thân quan trọng nhất trong cuộc đời thì một mình đi vào ngôi đền to như này, cầu nguyện với thần.

Úc Tùng Niên nắm lại tay anh: “Em tới nơi này cũng là vì trước đây mẹ em đã cầu thần tình yêu ở đây sau đó mới gặp Hứa Bỉnh Chương.”

“Em cầu cái gì?” Thẩm Thứ hỏi.

Anh nghĩ chẳng lẽ Úc Tùng Niên cầu nguyện Hứa Bỉnh Chương sẽ lấy lại lương tâm? Sau đó anh lại nghĩ đến những chuyện mà ông ta làm với Úc Tùng Niên sau khi cậu về nước. Nếu Úc Tùng Niên thật sự cầu nguyện như vậy thì chắc chắn đã không thành công rồi.

Úc Tùng Niên nhìn tượng phật trước mặt, hơi lơ đãng: “Khi đó em muốn cầu xin một người hãy ở lại. Đáng tiếc là người đó lại ở lại bên người khác mất rồi.”

Trái tim Thẩm Thứ như bị đâm một nhát, hơi đau, cũng hơi chua xót, như đang co rút thành một cục trong ngực khiến anh không thở nổi.

Hóa ra Úc Tùng Niên cũng vì từng cầu mà không được nên trăn trở mãi.

Thậm chí còn không tiếc cách xa ngàn dặm để tới nơi này cầu nguyện. Người nọ còn có thể là nguyên nhân khiến Úc Tùng Niên ở lại trong nước.

Bọn họ vừa mới ở bên nhau không lâu, anh không thể biểu hiện ra sự ghen tỵ khó coi kia được. Thẩm Thứ nghĩ trong lòng như vậy nên ngoài miệng nói: “Vậy hả, xem ra em rất thích người đó.”

“Vừa rồi em nói sau đó lại thực hiện được. Thế nên sau này người đó đã ở bên em rồi sao?” Thẩm Thứ hỏi.

Vừa dứt lời, anh lại cảm thấy câu hỏi của mình như đang có ý thăm dò quá khứ vậy.

Lâm Chí Quân đã từng nói rằng, điều kiêng kị nhất trong tình yêu chính là nhắc tới người yêu cũ. Dù tâm trạng lúc đó như thế nào thì sau này cũng luôn sẽ có khả năng vì vấn đề đó mà cãi nhau, thế nên tránh đi là cách giải quyết tốt nhất.

Không đợi Úc Tùng Niên trả lời, Thẩm Thứ đã nói tiếp: “Ai mà không có một khoảng thời gian khó quên chứ. Anh hiểu mà.”

Úc Tùng Niên nhướn mày: “Anh hiểu sao?”

“Ừ, anh biết cảm giác rất thích một người.” Thẩm Thứ đáp.

Úc Tùng Niên như là tò mò rốt cuộc anh đã thích người khác như thế nào nên hỏi: “Là mối tình đầu của anh à?”

Theo một khía cạnh nào đó là Úc Tùng Niên quả thật là mối tình đầu của anh. Thế nên Thẩm Thứ không phủ nhận, nhưng cũng không nói thêm nhiều mà chỉ đơn giản gật đầu một cái: “Không nhắc tới vấn đề này nữa, quá khứ đều đã qua rồi, hiện tại mới là quan trọng nhất.”

Úc Tùng Niên lại một lần nữa đặt tầm mắt lên trên tượng phật, sau một hồi mới cười cười: “Đúng vậy, anh nói đúng.”

Cậu giơ một tay lên ôm Thẩm Thứ vào lòng mình, dùng cằm cọ mạnh vào tóc anh: “Em ghen tị với người được anh thích quá, nhưng bây giờ anh là người của em nên vẫn là em thắng.”

Hành động trẻ con này khiến Thẩm Thứ phì cười. Những lo toan trong lòng vừa rồi đều nhanh chóng tan thành mây khói trong cái ôm này.

Quả thật anh rất dễ dỗ dành, cũng rất hâm mộ người được Úc Tùng Niên yêu kia.

Sao lại có người không thích Úc Tùng Niên được chứ. Nếu là anh thì chắc chắn sẽ không chọn những người khác.

Đi ra khỏi ngôi đền, Úc Tùng Niên dẫn anh đến một chỗ anh hoàn toàn không ngờ tới. Đó là phố bar mà hai nữ sinh ngoại quốc hôm qua muốn tới.

Cả một dãy phố toàn là những người bạn nước ngoài đang uống bia nói chuyện phiếm. Thẩm Thứ tự nhận mình có thể uống được kha khá, nhưng Úc Tùng Niên còn quá đà hơn anh nhiều, gần như là uống mãi không say. Nghe cậu nói rằng, lúc còn ở nước ngoài đã cùng uống với bạn học người địa phương.

Thẩm Thứ nghĩ đến quốc gia mà Úc Tùng Niên tới kia một chút. Đại khái là nơi đó uống rượu bằng thùng chăng.

Bọn họ vừa uống vừa nói chuyện. Úc Tùng Niên nói rất nhiều chuyện thú vị lúc mình còn ở nước ngoài. Thẩm Thứ vừa nghe vừa uống, ngay cả say lúc nào cũng không biết.

Tính tình của anh sau khi say rượu cũng rất tốt, chỉ im lặng mà thôi. Úc Tùng Niên có thể phát hiện ra anh say là vì lúc cậu nói chuyện, Thẩm Thứ không đáp lời nữa mà chỉ biết nhìn cậu rồi cười khúc khích.

Mục đích ban đầu của Úc Tùng Niên khi đưa Thẩm Thứ tới đây cũng không phải muốn chuốc cho người ta quá chén. Chỉ là cậu đã có thói quen uống rượu với bạn học ở nước E rồi nên quên mất Thẩm Thứ là người bình thường, không thể uống được nhiều như những người kia.

Sau khi thanh toán, Úc Tùng Niên quay lại đỡ lấy Thẩm Thứ: “Anh còn đi được không?”

Thẩm Thứ gật đầu, trông có vẻ rất ngoan, ngoan ngoãn nghe lời. Dáng vẻ này của anh rất mới mẻ, nhìn như kiểu để cậu muốn làm gì thì làm vậy.

Úc Tùng Niên đưa người ta ra khỏi phố bar rồi ôm thân hình hơi nóng kia vào lòng: “Anh có tự đi được không? Muốn em cõng không?”

Bước chân của Thẩm Thứ khựng lại, do dự hồi lâu giữa hai lựa chọn, một là để Úc Tùng Niên cõng mình đi, hai là anh tự đi. Sau đó anh đành nhịn đau bỏ đi thứ yêu thích rồi nói: “Tự anh đi.” Anh sợ Úc Tùng Niên mệt.

Cho dù tinh thần đã không được tính là tỉnh táo nữa nhưng anh vẫn không muốn khiến Úc Tùng Niên có chút không thoải mái nào.

Sau khi nói xong, Thẩm Thứ lại để lộ ra biểu cảm rất đáng tiếc, nhìn chằm chằm lưng Úc Tùng Niên hồi lâu, gọi tên cậu rồi lại cười ha ha.

Tới dưới lầu khách sạn, Thẩm Thứ vẫn đứng ngoài cửa hàng tiện lợi lại chủ động đi vào trong.

Úc Tùng Niên nghĩ anh muốn mua cái gì đó nên cũng tùy anh.

Vừa mới bước vào cửa hàng tiện lợi, Thẩm Thứ liền buông lỏng tay Úc Tùng Niên ra, như thể chỗ tiếp theo anh cần đi không thể mang Úc Tùng Niên đi cùng được vậy.

Úc Tùng Niên nhìn thấy Thẩm Thứ nhắm về một hướng rồi đi thẳng đến, sau đó ngồi chồm hỗm xuống mấy gian hàng. Cậu tưởng Thẩm Thứ rượu vào chân mềm không đứng được nên nhanh chóng chạy qua.

Vừa đến nơi lại phát hiện Thẩm Thứ đang ngồi xổm trước quầy hàng trưng một đống ba con sói, một tay cầm XL, một tay cầm XXL.

Thẩm Thứ quay đầu, thân thể ngồi xổm nên vừa lúc tầm mắt hướng ngay vào vị trí kia của Úc Tùng Niên. Sau đó Úc Tùng Niên chỉ thấy anh bày ra biểu cảm một lời khó nói hết rồi chậm rãi thả cái hộp XL kia xuống giá.

Trên giá chỉ còn một hộp XXL, Thẩm Thứ bèn cầm hộp đó lên đi về phía quầy thanh toán, dùng tiếng Anh nói vô cùng lưu loát: “Trong cửa hàng các cô còn bao nhiêu hộp nữa? Tôi muốn mua hết.”

Lời nói ngang ngược như vậy dọa cho Úc Tùng Niên ứa mồ hôi lạnh cả người.

Cậu bước nhanh tới cướp hộp ba con sói trong tay Thẩm Thứ đi rồi tỏ vẻ bọn họ chỉ cần hai hộp thôi.

Sau khi tính tiền, Úc Tùng Niên mới mang một đầu mồ hôi lạnh kéo tay Thẩm Thứ đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi. Tay phải cậu nắm tay Thẩm Thứ, tay trái còn đang cầm mấy thứ công cụ gây án mới vừa ra lò kia. Úc Tùng Niên nói: “Sau này không cho anh uống rượu nữa.”

Thẩm Thứ lại nhìn anh rồi cười cười, hai gò má bị rượu làm đỏ hây hây, cười rộ lên đẹp muốn chết.

Tim Úc Tùng Niên đập bùm bùm: “Uống thêm lần nữa chắc không sao.”

Thẩm Thứ sáp lại gần hai má Úc Tùng Niên, không hôn môi, chỉ là dùng khoảng cách gần để nói chuyện: “Sao em lại nói là anh lừa em?”

Úc Tùng Niên không rõ vì sao khoảng cách giữa hai đề tài lại lớn như vậy nên khó hiểu nói: “Cái gì?”

Thẩm Thứ thò tay lên chạm vào má Úc Tùng Niên rồi nói từng chữ một: “Em, hươu.” Lại chỉ chỉ bản thân: “Của anh.”

“Ý anh là con hươu trên lưng anh hả?”

Thẩm Thứ nhíu mày, như là nghe ra sự ngạc nhiên trong lời của Úc Tùng Niên nên chậm chạp trả lời: “Em cứ không tin thế, anh không lừa em đâu.”

“Hình sừng hươu chẳng phải là chữ Úc của em sao?” Thẩm Thứ còn thật sự giải thích. Anh liếc mắt một cái đã để ý đến hình xăm này rồi.

“YU Úc.” Thẩm Thứ nâng ngón tay lên, mở lòng bàn tay Úc Tùng Niên ra rồi viết vẽ từng nét, còn viết rất nghiêm túc.

“Hươu của anh.” (chữ hươu: 鹿)

Cửa sổ là thêm vào, để tạo thành một chữ hươu chỉ thuộc về Thẩm Thứ. (cửa sổ: 窗户)

“Thẩm Thứ.” Anh nghe được tiếng Úc Tùng Niên gọi anh, nhưng đầu óc lại rất choáng váng, hai má cũng càng ngày càng nóng, mặt đất xoay tròn, từng đốm sao hiện lên giữa không trung, những vết lốm đốm xuất hiện từng tảng lớn ngay trước mắt.

Sau đó anh nhanh chóng bị mất trí nhớ ngắn hạn.

Chờ lại anh tỉnh lại thì thấy mình đã ở khách sạn rồi, quần áo trên người cũng đã được thay, người đang cuộn mình trên giường, sau lưng còn có độ ấm của một người khác. Thân hình của người kia thong thả phập phồng theo hô hấp, đụng vào lưng anh.

Thẩm Thứ cảm thấy đầu hơi mê man, ngực cũng hơi nôn nao, là cảm giác say rượu.

Bây giờ hẳn còn đang là nửa đêm, vì bên ngoài cửa sổ sát đất là một mảnh tối đen.

Động tác của Thẩm Thứ đánh thức Úc Tùng Niên nằm phía sau. Giọng của đối phương vang lên trong bóng đêm: “Anh còn khó chịu nữa không?”

“Anh say rượu sao?” Thẩm Thứ dùng giọng điệu rất khẳng định.

Úc Tùng Niên ừ một tiếng, bật đèn đầu giường lên rồi xoay người xuống giường: “Anh muốn uống nước không?”

Giọng của Thẩm Thứ đã hoàn toàn tắc tịt: “Ừ.”

Úc Tùng Niên rót nước từ phòng khách về. Cậu mặc mỗi một cái quần ngủ, nửa người trên rắn chắc. Thậm chí Thẩm Thứ còn không dám nhìn kỹ, tuy rằng anh đã nhìn rất nhiều lần rồi.

Thẩm Thứ vội vàng nhìn lướt qua một cái. Đôi mắt vốn dĩ muốn dừng sang bên cạnh lại bị níu giữ.

Thẩm Thứ gian nan thu tầm mắt về rồi ngạc nhiên dừng lên ngực trái của Úc Tùng Niên.

Nơi đó không còn là một mảng da bóng loáng nữa mà lại sưng đỏ lên. Làn da bị đường cong màu đỏ đi qua nhìn như miệng vết thương.

Hình vẽ này là do Úc Tùng Niên tiện tay vẽ ra ở quán cà phê rồi tặng cho anh.

Lúc đó, cậu đưa ra yêu cầu để được gặp anh nhiều hơn.

Đó là mấy bông hồng, góc nghiêng của một người.

Là Thẩm Thứ.
Bình Luận (0)
Comment