Để Theo Đuổi Bạch Nguyệt Quang, Tôi Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 51

Giang Nguyễn lao ra khỏi bệnh viện như đang chạy trốn trong hoảng loạn.
Gần đây đầu óc cô rất rối.

Vì sự ghen tuông điên cuồng, cô không dám nhận điện thoại của Đàm Dực. Ngoài việc trốn tránh, cô còn sợ rằng mình sẽ nói ra những lời tổn thương đến cả hai người.

Vì vậy, khi Phương Tử Dịch đưa cô đến gặp đạo diễn Mạnh, cô đã rung động. Cô cảm thấy mình đã tìm ra cách để giải quyết vấn đề.

Một mặt, đây đúng là cơ hội mà cô luôn theo đuổi bấy lâu nay. Mặt khác, cô thầm nghĩ rằng, chỉ cần được nhận vai trong Một Tấc, địa vị và độ nổi tiếng của cô sẽ được nâng cao. Khi đó, cô và Đàm Dực sẽ lại trở nên xứng đôi, có thể đường đường chính chính đứng cạnh nhau. Mọi chuyện trước đây đều sẽ được giải quyết.

Đây là một cơ hội vô cùng quý giá.

Vì thế, Giang Nguyễn hăng hái tham gia đoàn phim, điều chỉnh lại tâm trạng, sau khi chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, cô gọi điện cho Đàm Dực.

Dù bị lạnh nhạt một thời gian, Đàm Dực vẫn đợi cô, vẫn dịu dàng như trước.

Giang Nguyễn không kìm được nước mắt. Hai người thẳng thắn trò chuyện với nhau và hẹn gặp mặt.

Hôm nay lẽ ra sẽ có một người bạn trai tất bật trở về tìm cô, TĐàm Dực sẽ đánh thức cô đang ngủ quên trên ghế sofa, và rồi cả hai sẽ làm lành như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Giang Nguyễn thậm chí còn từng mơ về tương lai.

Họ yêu nhau, cùng nhau tiến bước, một ngày nào đó sẽ công khai chuyện tình cảm, trở thành một câu chuyện đẹp trong giới giải trí.

Đó là tình yêu hoàn mỹ nhất giữa Giang Nguyễn và Đàm Dực.

Nhưng tai nạn xe, ngừng làm việc, dưỡng thương — những từ này giống như kẻ phá hoại len lỏi vào bức tranh tương lai tươi sáng, khiến mọi thứ bị đảo lộn.

Bác sĩ nói vết thương rất nặng, có thể ảnh hưởng đến mắt, ít nhất phải dưỡng thương một năm.

Nhưng “rất nặng”, “ảnh hưởng đến mắt”, “dưỡng thương một năm” rốt cuộc có nghĩa là gì?

Đàm Dực bị khâu gần trăm mũi từ mắt đến cổ, nhiều chỗ trên người bị gãy xương.

Khi nghe những điều này, phản ứng đầu tiên của Giang Nguyễn là: Đàm Dực bị thương nặng như vậy, liệu anh có thể hồi phục không? Có bị mù không? Có thể tiếp tục đóng phim không?

Nếu Đàm Dực không thể nhìn thấy, nếu gương mặt bị hủy hoại, cô phải làm sao? Nếu anh không thể làm diễn viên nữa, cô phải làm sao?

Đây là vấn đề thực tế nhất đang đặt ra trước mắt Giang Nguyễn.

Khi loại bỏ lớp áo tình yêu và lớp ngụy trang hào nhoáng, thứ còn lại chính là lợi ích được-mất.

Cái gọi là “gian nan rồi sẽ qua”, nhưng cuộc sống thật sự là kẻ sẽ tát bạn một cú khi bạn đang thuận buồm xuôi gió, đuổi theo bạn, buộc bạn phải rơi vào vũng lầy.

Cô không thể đánh mất thêm bất cứ điều gì nữa.

Vậy nên Giang Nguyễn chạy, không ngoảnh đầu lại, rời khỏi bệnh viện ấy.

Cô chỉ dừng lại khi đã chạy đến cổng bệnh viện, thở d.ốc từng hơi.

Một chiếc xe thể thao dưới gốc cây bên đường bóp còi với cô, có vẻ đã đợi lâu.

Phương Tử Dịch hạ kính xe xuống: “Lên xe đi.”

“Anh sao lại ở đây?”

“Thấy tin nhắn nên đến.” Phương Tử Dịch đáp. “Đừng đứng gió nữa, anh đưa em về.”

Sau khi lên xe, Giang Nguyễn nhìn chằm chằm vào anh, im lặng một lúc lâu.

“Anh biết không? Em gọi Đàm Dực về là để làm lành với anh ấy.”

“Anh biết.”

“Vậy chắc anh cũng biết, em chưa từng định tiến xa hơn với anh.”

“Em muốn trả món nợ ân tình phải không?” Phương Tử Dịch hỏi rồi dừng lại một chút. “Nhưng, em vừa chạy ra khỏi bệnh viện.”

“Anh nhìn thấy em chạy ra từ cổng bệnh viện, Giang Nguyễn, một khi em rời khỏi nơi đó, em và Đàm Dực... sẽ không thể quay lại nữa.”

“Em đã không chọn anh ấy đúng không? Nếu không thì đã không ngồi đây.” Phương Tử Dịch như một con quái vật nhìn thấu lòng người. “Đàm Dực gặp tai nạn trên đường đến gặp em, cách nhà em chưa tới hai cây số, anh ấy nằm đó giãy giụa cầu cứu. Em có dám đối mặt với anh ấy không? Em có thể buông bỏ mọi thứ để chăm sóc anh ấy không?”

Giang Nguyễn nghẹn lời. Phương Tử Dịch nói đúng. Từ khoảnh khắc cô rời khỏi bệnh viện, cô đã đưa ra lựa chọn. Cô chọn sự nghiệp, và bỏ rơi Đàm Dực.

Phương Tử Dịch nhìn rõ mọi chuyện từ đầu đến cuối, còn Giang Nguyễn thì không có cách nào phản bác.

Cô không thể buông bỏ, cũng không có khả năng buông bỏ.

Thời gian quá dài, biến số quá nhiều, cô không thể gánh nổi.

Cô mới chỉ bắt đầu phấn đấu cho cuộc sống của mình, mọi thứ chỉ vừa khởi sắc. Những gì cô có được là do đánh đổi bằng máu và nước mắt. Sân khấu này quá tàn nhẫn, chỉ một bước sai là vạn kiếp bất phục. Giang Nguyễn không cho phép mình dừng lại dù chỉ một bước, càng không được bước sai. Tuyệt đối không được.

“Anh ấy không thể cho em thứ em muốn. Thật ra hai người không hợp nhau, em biết điều đó.” Phương Tử Dịch nắm tay cô. “Đã quyết định thì hãy làm cho đúng. Ăn cơm, đóng phim, nghỉ ngơi — đó mới là việc em nên làm. Dù chọn ở lại hay rời đi, em cũng không sai.”

Trong phòng bệnh, túi truyền dịch trong suốt nhỏ giọt từng giọt.

Dưới ánh sáng xám mờ, thấp thoáng có thể thấy bóng dáng người nằm trên giường bệnh.

Người đó toàn thân quấn băng, trông vô cùng yếu ớt. Máy đo nhịp tim vẫn nhấp nháy bên cạnh.

Nhan Trăn ngồi đó, không bật đèn, nhìn những đường sóng dao động.

Đàm Dực trên giường bệnh lâu lâu lại nhíu mày, mơ nói ú ớ, nhắm chặt mắt, khuôn mặt đau đớn.

Lại khóc nữa.

Nhan Trăn hít mũi, ngồi xuống bên giường, nhẹ vỗ vai anh.

Đã một đêm rồi.

Đàm Dực lặp đi lặp lại gọi tên cha mẹ, người yêu, đầy sợ hãi. Nhan Trăn an ủi bao lần vẫn vô ích.

Thỉnh thoảng anh tỉnh lại, nhưng vẫn không tỉnh táo.

Lần đầu tiên Nhan Trăn thấy Đàm Dực yếu ớt như vậy — anh co ro khóc như một đứa trẻ. Cả đêm đều như thế.

Khi trời sáng rõ, Giải Trí gõ nhẹ cửa: “Nghỉ một chút đi.”

Nhan Trăn quay đầu: “Bên anh xử lý xong rồi à?”

“Ừ.” Giải Trí gật đầu.

Nhan Trăn nhìn đồng hồ: “Vậy anh đi ăn trước đi, ăn xong thì thay tôi.”

“Được.” Giải Trí đáp, nhưng ra cửa lại quay lại hỏi: “Ngày mai cô còn đến không?”

“Có, sao vậy?”

“Không có gì.” Giải Trí cười khẽ, như cảm khái cũng như châm biếm: “Tôi chợt nhớ đến chiếc nhẫn Đàm Dực từng trả lại cô, chính tôi là người mang nó đến.”

Rồi anh nói thêm: “Ra ngoài nhớ thay quần áo. Trông cô thế này gây chú ý quá, người ta không biết còn tưởng bị bắt. Giữ kỹ phục trang, đừng để đoàn phim trách, nghe nói đạo diễn các cô nghiêm lắm.”

Lửa cháy ngùn ngụt, cậu thiếu niên mười hai tuổi khóc trong tuyệt vọng, người trong xe không nhúc nhích.

Đàm Dực bật dậy tỉnh giấc.

Nghe thấy động tĩnh, Giải Trí vội đặt tài liệu xuống, chạy lại: “Thế nào rồi? Có chỗ nào khó chịu không?”

Thấy bóng người trước mắt mờ mờ, Đàm Dực ôm đầu, ngơ ngác một hồi lâu.

Thì ra thời gian không dừng lại ở năm mười hai tuổi, không còn cái xác lạnh lẽo trên ghế lái. Cha mẹ anh đã mất từ nhiều năm trước.

Thì ra cuộc sống đã trôi qua từng ấy năm.

Chớp mắt ký ức quay về khiến thế giới trước mắt lạnh lẽo, xa lạ.

Căn phòng trắng toát, giường bệnh trắng toát, trống rỗng và sứt mẻ, Đàm Dực muốn ngồi dậy nhưng toàn thân nặng trĩu.

“Thuốc tê vẫn chưa hết, chân còn bó bột, đừng cố quá.” Giải Trí vội đỡ.

Cái đỡ đó kéo Đàm Dực về thực tại — từ tai nạn đến thực tại, ký ức như kéo dài cả một đời.

Đàm Dực ngồi dậy, sờ cổ quấn băng rồi đến mắt trái không thể mở, cảm nhận được lớp bông mềm mại.

“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đàm Dực ngơ ngác hỏi.

“Ôi trời.” Giải Trí đập trán, “Thấy cậu tỉnh mừng quá quên mất phải nói. Cậu mạng lớn đấy, vết cắt ở cổ to như vậy mà không trúng động mạch, khâu cả trăm mũi. Gãy xương trầy xước thì đều xử lý ổn rồi. Mắt thì bị kính vỡ cứa, dưỡng một thời gian sẽ ổn thôi. Lúc bị thương mắt đang nhắm, nên không quá nghiêm trọng.”

Giải Trí nói có phần nhẹ đi, nhưng cơ bản là thật. Về mặt thương tích, Đàm Dực đúng là rất may mắn.

“Chú Quang đâu?” Đàm Dực hỏi.

Giải Trí nhanh chóng đáp lời đã chuẩn bị sẵn: “Cũng vừa qua cơn nguy kịch, ông ấy ngồi ghế trước nên bị nặng hơn chút, có người nhà chăm rồi, cậu đừng lo.”

“Vậy thì tốt.” Đàm Dực gật đầu, nằm lại giường.

Một lúc sau, anh quay đầu: “Giang Nguyễn đâu?”

Giải Trí im lặng. Anh thật sự không biết phải nói gì.

Nhan Trăn đẩy cửa bước vào, tay cầm vài món cháo nhẹ: “Cô ấy đến tối qua, sáng sớm có việc đoàn phim nên đi rồi.”

“Xin lỗi, tôi không gõ cửa, có làm phiền các anh không?”

Đàm Dực im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Giải Trí đón lấy phần đồ ăn, nghe Đàm Dực hỏi: “Vậy còn cô? Sao lại ở đây?”

“Tôi quay phim gần đây, nghe tin nên đến.” Nhan Trăn đáp.

Đàm Dực lại im lặng.

Để phá tan bầu không khí, Giải Trí dọn bàn nhỏ: “Được rồi, hỏi cả buổi rồi, ăn chút gì đi. Vừa mổ xong, ăn nhẹ mới mau khỏe.”

Sau khi chăm sóc xong, hai người rời khỏi phòng bệnh, đồng loạt thở dài.

“Thấy Đàm Dực thế này thật khó chịu. Lần đầu tiên cậu ấy không cười gọi tôi là anh.” Giải Trí nói.

“Cậu ấy rất đau lòng.” Nhan Trăn cảm nhận được sự phòng bị và nỗi bất an từ Đàm Dực.

“Chỉ một chút nữa là lòi đuôi, không biết còn phải nói dối đến bao giờ nữa.” Giải Trí thở dài.

“Sống ngày nào hay ngày ấy, rồi sẽ có ngày cậu ấy biết.”

“Làm diễn viên khó thật đấy, nói dối không chớp mắt luôn…”

Nói rồi cả hai lại rơi vào im lặng.

Bình Luận (0)
Comment