Để Theo Đuổi Bạch Nguyệt Quang, Tôi Trở Thành Ảnh Hậu

Chương 55

Căn nhà tôn.

Một đội cảnh sát đang âm thầm áp sát góc kho hàng.

“Các cậu vòng ra cửa sau bao vây, những người còn lại theo tôi.” Tôn Liêu Vân ra hiệu bằng tay với người phía sau, mọi người lập tức hành động.

Đã hơn một tháng kể từ khi vụ án xảy ra, hung thủ bỏ trốn khắp nơi, liên tiếp gây thương tích cho người khác, kéo theo một loạt tổ chức quy mô lớn. Để đảm bảo lần bắt giữ này thành công, toàn bộ đội cảnh sát đều được huy động.

Sau khi xác định được nơi ẩn náu của tội phạm, đội cảnh sát chia làm hai hướng, Tôn Liêu Vân vòng sang bên hông, những người khác tiếp tục tiến lên.

Một nhóm cảnh sát đã chạm trán bọn tội phạm, khi chúng đang tìm đường chạy trốn, có vài kẻ trở nên hung hãn, cầm dao làm bị thương mấy cảnh sát. Vì vụ án liên quan quá nhiều bên, cảnh sát không dám phản kháng mạnh tay, sợ mất đầu mối, nên hành động trở nên bị động. Nhìn thấy cảnh sát e dè, bọn tội phạm càng lấn tới. Hai bên giằng co, cảnh sát chỉ có thể vây chặt phạm nhân trong một khu vực nhỏ, nhưng cũng bị thương không ít.

Trong lúc đó, Tôn Liêu Vân lặng lẽ vòng sang phía tây kho hàng, trèo lên hộp sắt rồi bám theo hướng sau lưng tội phạm.

Cô nhẹ nhàng nhảy xuống đất, rút súng.

“Không được động đậy!”

 

 

“Cắt——”

Đạo diễn Tống cắt cảnh đúng lúc ống kính bắt được khoảnh khắc Nhan Trăn chĩa súng vào sau lưng tội phạm.

“Qua, cảnh này được đấy.” Lặp lại mấy lần mới nghe được chữ “được”, xem như cảnh quay đã hoàn tất.

Vất vả kết thúc buổi sáng đầy căng thẳng, nhân viên đoàn phim và quần chúng về chỗ nghỉ ngơi.

Lục Mạn chen qua đám người đến đón Nhan Trăn, giúp cô cởi đồng phục cảnh sát, chỉnh trang lại rồi đưa một ly nước: “Oách ghê ha, Phó đội Tôn.”

Nghe vậy, Nhan Trăn bật cười, nụ cười mang khí chất thẳng thắn, sảng khoái rất giống với Tôn Liêu Vân trong phim, rõ ràng vẫn còn chưa thoát vai.

Tưởng rằng vai Giản Y trong phim trước đã là hình tượng nữ chính mạnh mẽ nhất, không ngờ khi vào vai Tôn Liêu Vân phá án, Nhan Trăn còn thể hiện xuất sắc hơn. Chính trực, quyết đoán, có tinh thần trách nhiệm – những nét đó khiến nhân vật càng thêm cuốn hút. Lục Mạn gần như chắc chắn, trong Truy hung, hai nhân vật chính sẽ là điểm nhấn lớn nhất của phim. Những tình tiết phá án không bị lãng phí vào tình cảm nam nữ mà rất chừng mực, xung đột nghề nghiệp và vụ án cũng rất hấp dẫn.

Đặc biệt là việc Nhan Trăn đã được huấn luyện võ thuật một thời gian, mỗi khi ra tay đều vô cùng đẹp mắt.

Cũng có lẽ vì thế mà đạo diễn Tống gần đây không còn cau có nữa. Dù Nhan Trăn chạy qua chạy lại giữa các phim, nhưng tiến độ quay vẫn không bị chậm, mỗi cảnh đều rất chỉn chu. Nghĩ đến nghệ sĩ của mình xuất sắc như vậy, Lục Mạn không khỏi thấy tự hào đến mức muốn “vênh mặt”.

“Chị Keene đâu rồi?” Giữa buổi quay, Keene có ra ngoài.

“Chị ấy đi điều phối bảo vệ.”

Ước chừng thời gian quay xong và tình hình hiện tại của Nhan Trăn, Keene đã tăng cường thêm một đội bảo an.

Nhân lúc rảnh, Lục Mạn tranh thủ dặm lại lớp trang điểm cho Nhan Trăn. Không lâu sau, Keene dẫn người quay lại: “Đi thôi.”

 

 

Đẩy cửa kho sắt ra, bên ngoài là hàng trăm fan hâm mộ.

Thấy Nhan Trăn xuất hiện, fan đứng trước cửa lập tức bùng nổ. Đèn flash, tiếng màn trập, tiếng hét vang dội khắp nơi, đám đông ào ào lao đến.

“Nhan Trăn! Em là fan trung thành đây!”

“Nhan Trăn! Mẹ yêu con! Giản Y là tuyệt nhất trên đời——”

“Nhan Trăn, Nhan Trăn, bảo vệ cả đời!”

“Chồng ơi!”

“Aaaaa vợ ơi nhìn em này!”

...

Gọi gì cũng có.

Bên ngoài hỗn loạn, Nhan Trăn vừa giơ tay chào, liền có fan mất kiểm soát lao tới. Đám đông vỡ trận, từng đợt người đẩy lên. Bảo vệ kịp thời ngăn mấy fan nam ở phía trước, Lục Mạn thì che chắn bên cạnh, nhưng Nhan Trăn vẫn suýt bị xô ngã.

Tình thế cấp bách, đội bảo vệ nhanh chóng khép thành vòng tròn nhỏ, mở đường rút lui, hộ tống Nhan Trăn lên xe.

Đám fan này thực sự quá cuồng.

Khi Tầm sao phát sóng đến cao trào, độ bàn tán bùng nổ, sức nóng của Nhan Trăn cũng tăng vọt.

Dạo gần đây, phim trường liên tục có người đến thăm, bất kể cô bay đến đâu, sân bay đều đông nghẹt. Trước cổng công ty còn có fan túc trực 24/7, đi đâu cũng thấy người. Hiện chỉ có căn hộ nhỏ của Lục Mạn là tạm yên ổn.

Đi cùng với đó là lời mời từ các chương trình truyền hình và phim ảnh liên tục kéo đến. Biết Nhan Trăn còn phải lo chuyện với Đàm Dực, Lục Mạn ưu tiên nhận show thực tế trước để cô chăm lo hậu kỳ tốt hơn.

Lên xe rồi, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

Do độ nổi tiếng tăng vọt, Keene đã sắp xếp thêm tài xế riêng cho Nhan Trăn, nhờ vậy Lục Mạn mới bớt việc phần nào.

Nhan Trăn vừa thay đồ xong thì điện thoại rung lên. Nhìn dãy số lạ trên màn hình, Lục Mạn cũng đã quen.

Gần đây điện thoại Nhan Trăn liên tục nhận những cuộc gọi kỳ quặc.

“A lô?” Có người hưng phấn hét một câu rồi cúp máy.

“Chào! Cô là Nhan Trăn đúng không? Tôi thật sự rất thích cô! Từ khi cô còn đóng vai trợ lý tôi đã để ý rồi, tôi biết cô nhất định sẽ thành công——” Có người nói dài dằng dặc đầy cảm xúc.

“Tôi là người trong ngành, làm ở công ty truyền thông XX, chúng ta làm bạn được không?” Có người nói năng chẳng đầu chẳng cuối.

“Chào… chào cô, tôi là nhân viên giao hàng… cô tiện cho biết địa chỉ không?” Có kẻ giả làm shipper để xin địa chỉ.

“A lô, Nhan Trăn… tôi họ Trần, tôi là mẹ con đây——” Ồ, hôm nay có người giả làm mẹ luôn rồi.

Lục Mạn lạnh lùng cúp máy. Họ Trần? Giả mạo mà không thèm lên Baidu tra sơ lý lịch sao?

“Có chuyện gì vậy chị Mạn?” Nhan Trăn thay đồ xong bước ra, thấy vẻ mặt bất lực của Lục Mạn.

“À không có gì.” Lục Mạn lắc đầu, giọng dịu lại: “Vừa có người gọi, giả làm mẹ em.”

Mẹ của Nhan Trăn họ Hàn, chuyện này Lục Mạn biết rõ. Nói ra thì cũng buồn, lúc Nhan Trăn mới nổi tiếng từng nhờ người tìm mẹ, nhưng bên đó trả lời: bất kể nổi hay không, cũng không muốn gặp lại.

Lục Mạn từng rất bất ngờ khi một người phụ nữ nhìn dịu dàng hiền lành trong ảnh lại nói những lời tuyệt tình như thế, nên nhớ mãi không quên.

Nghe vậy, Nhan Trăn ngẩn ra một lúc: “Không được thì đổi số mới đi.”

 

 

Giải Trí phát hiện gần đây Đàm Dực ít nói hơn hẳn.

Dù vẫn tích cực phục hồi chức năng, vẫn hợp tác điều trị tâm lý, nhưng rõ ràng cậu ấy trầm lặng hơn trước.

Lẽ ra tháo băng mắt, tháo bột chân phải là chuyện vui. Khó khăn lắm mắt trái mới nhìn được lại, chân mới đi được lại, vậy mà Đàm Dực chỉ ngồi một mình, đờ đẫn như người mất hồn.

Giải Trí nghi ngờ trong lòng cậu có tâm sự, từng thử dò hỏi, nhưng mỗi lần hỏi, Đàm Dực luôn trả lời như một học sinh gương mẫu đầy tích cực, khiến Giải Trí càng thấy bất an.

Chiều hôm đó, sau buổi tư vấn tâm lý, Giải Trí quay lại trung tâm điều trị.

“Tôi cứ thấy cậu ấy không giống trước, rõ ràng bệnh đã thuyên giảm, nhưng lại cảm giác tệ hơn.” Giải Trí nói trong phòng tư vấn.

“Cụ thể có biểu hiện gì?” Bác sĩ tâm lý vừa hỏi vừa mở hồ sơ của Đàm Dực.

“Nói ít hơn, làm gì cũng kém nhiệt tình, nhưng không bỏ lỡ bất kỳ buổi điều trị nào, cũng không có thái độ gì với bọn tôi.”

Bản thân Giải Trí khi kể ra cũng thấy kỳ quặc.

Bác sĩ dừng mắt ở hồ sơ, trầm ngâm một lúc.

“Thật ra từ lúc Đàm Dực đồng ý điều trị tâm lý, tôi đã thấy bất ngờ. Tiến triển của cậu ấy rất nhanh, nhanh đến mức vượt kỳ vọng của tôi. Cậu ấy đang ép mình hợp tác.” Bác sĩ nhận xét.

Ban đầu, cậu ấy rất kháng cự, không muốn tiếp xúc ai. Nhưng sau đó lại phối hợp điều trị, ứng xử bình thường.

“Có thể nhiều chuyện, cậu ấy chưa từng nói thật với chúng ta.” Bác sĩ đóng hồ sơ: “Cậu ấy có ý chí mạnh mẽ, thời gian tới cần đặc biệt chú ý, có gì bất thường báo ngay cho tôi.”

Lời nói nghe lấp lửng, nhưng Giải Trí chỉ hiểu một ý: tình trạng tâm lý của Đàm Dịch gần đây có vấn đề, cần theo dõi sát.

Mang theo lo lắng, Giải Trí quay lại phòng bệnh.

Mở cửa ra——

Phòng trống——

Phòng trống?!

Đàm Dực vừa tháo bột, đi còn không vững, cậu ấy có thể đi đâu?

Mấy câu nói với bác sĩ ban nãy bỗng trở nên nặng nề như đá đè tim, Giải Trí hoảng hốt.

Vội chạy ra ngoài định tìm y tá hỏi, thì thấy Đàm Dực mặc đồ bệnh nhân, đang đứng ở quầy y tá.

“Xin lỗi, cho tôi mượn điện thoại một chút được không?” Đàm Dực bình tĩnh hỏi, vẫn rất lễ phép.

“À, được ạ.” Một cô y tá nhiệt tình đưa điện thoại cho cậu.

Giải Trí vừa mới nhẹ nhõm thở ra thì thấy Đàm Dực mở màn hình, bấm vào... camera.

Không nghĩ nhiều, Giải Trí lao tới đập điện thoại xuống đất, dùng hết sức.

May thay màn hình úp xuống, nổ tung đầy vết nứt, rồi tắt ngóm.

Đàm Dực giật mình, quay đầu nhìn Giải Trí. Cậu cau mày, vẻ mặt vừa như tức giận, lại vừa như tủi thân.

Nhìn Đàm Dực khẽ run, nghe tiếng la của y tá, lại nhìn chiếc điện thoại nát vụn, Giải Trí mới nhận ra mình phản ứng hơi quá.

“Xin lỗi, tôi sẽ đền cho cô.” Anh quay sang cô y tá rồi hướng về phía Đàm Dực: “Tôi…”

Nói mãi mà chẳng nói nên câu.

Giải Trí thấy xót xa. Nếu là trước đây, Đàm Dực nhất định sẽ cười bảo “không sao”, nếu tức thì chí ít cũng mắng vài câu, chứ không khiến anh khó xử thế này.

Một đứa trẻ tốt như thế, sao lại thành ra thế này?

Đàm Dực không trách việc bị đập điện thoại, cũng không hỏi lý do.

Cậu quay đầu, bỏ đi.

Cảnh đó khiến Giải Trí càng đau lòng. Đuổi theo thì ngại, không theo thì lo.

Chần chừ một lúc, Giải Trí vẫn quyết định theo sau, mặt dày hết cỡ, rảo bước đuổi theo.

Đàm Dực chống gậy đi chậm chạp, Giải Trí đi cách hai bước mà không dám đỡ.

Sợ Đàm Dực giận, cũng sợ cậu ấy ngã.

Về đến phòng bệnh, hai người lại rơi vào im lặng.

“Cậu… cậu…” Nói mãi không ra câu, Giải Trí nghĩ ngợi một hồi, cuối cùng nghẹn lại thành một câu:

“Tối nay cậu muốn ăn gì?”

Bình Luận (0)
Comment