Đế Thiếu Kiêu Ngạo, Cố Chấp Sủng

Chương 163

"Chát!"

Một cái tát này, trả thù vừa rồi không hiểu sao cô bị đánh.

Tức khắc, tất cả mọi người sợ ngây người.

Chỉ tiếc, sức trên tay Ôn Đề Nhi không đủ lớn chỉ có thể khiến người phụ nữ lung lay, không thể đánh người văng xuống đất, nhưng cũng đủ làm bà ta hoa mắt chóng mặt.

Mãi sau Vạn Mỹ Trân mới phản ứng lại, vội vàng chắn trươc người bà Phượng, tức giận nói: "Ôn Đề Nhi, cô dám đánh dì Phượng, cô biết dì Phượng là ai không?"

Ôn Đề Nhi từ trên cao nhìn xuống ba người ngồi xổm dưới đất, mắt sáng trầm xuống, hiện lên một tia hung ác.

"Bà đây bất kể bà ta có là Ngọc Hoàng Đại Đế hay là Tây Vương Mẫu, ai đánh tôi tôi liền đánh lại!"

"Được, cô đồ tiện nhân đáng chết, xem tôi có đánh chết cô không!"

Bà Phượng tức đến hộc máu mà đứng lên, nhào về phía Ôn Đề Nhi.

Vạn Mỹ Trân sợ sự việc biến lớn, nhanh chạy lên ngăn cản, "Dì Phượng, dì bình tĩnh một chút!"

Đáy mắt thoáng nhìn thấy một bóng dáng cao lớn đang đi tới hướng này, mắt hiện lên một tia vui sướng, ngay sau đó giả bộ uất ức.

Xoay người nói với Ôn Đề Nhi: "Ôn Đề Nhi, cô có chút lương tâm nào không, chú Phượng và dì Phượng đều đã lớn tuổi, cô còn đánh bọn họ như vậy!"

Ôn Đề Nhi lạnh lùng cười, thái dộ kiêu ngạo không ai bì nổi: "Cô nói không sai, lương tâm bà đây mới bị mấy con chó tha mất rồi."

Hồn nhiên không biết, Kiều Thừa Huân đã đến sau lưng cô.

Vì cảm xúc quá kích động, bà Phượng vẫn chưa chú ý tới Kiều Thừa Huân đã đến, dùng hết sức già muốn đẩy Vạn Mỹ Trân ra.

"Mỹ Trân cháu nghe đi, cô ta dám chửi chúng ta là chó, thật tức chết dì, cháu mau buông tay, dì nhất định phải dạy dỗ con tiện nhân này thật tốt!"

"Dì Phượng, dì không đánh lại cô ta, đừng đi sang để cô ta đánh mình."

Ôn Đề Nhi khoanh tay trước ngực, thảnh thơi nhìn một già một trẻ diễn trò, trong mắt tức giận mười phần.

"Đúng đúng đúng, vị bác gái này nói rất đúng, Mỹ Trân cô mau buông tay, để bà ta lại đây, để tôi đánh chết bà ta, buông tay, mau buông tay đi."

Vạn Mỹ Trân ôm chặt bà Phượng không cho bà làm ẩu, một mặt giả bộ vô tội: "Ôn Đề Nhi, cô đủ rồi, chú Phượng bị cô đá bị thương bây giờ còn không đứng lên nổi, dì Phượng cũng bị cô đánh qua, cô muốn thế nào mới tha cho bọn họ?"

Ôn Đề Nhi cười lạnh nói: "Cô để bà ta lại đây, để cho tôi đánh vài cái tôi sẽ buông tha họ."

"Mỹ Trân, cháu mau buông tay, dì muốn đánh chết con tiện nhân này!"

"Dì Phượng, Ôn Đề Nhi ác độc như vậy, chú Phượng cũng bị cô ta đánh bị thương, dì đánh không lại cô, vẫn nên đợi anh Thừa Huân trở lại rồi để anh ấy phân xử đi!"

"Dì nghe nói Thừa Huân bị con hồ ly tinh này mê hoặc đến chết mê chết mệt, nhất định nó sẽ che chở cho người phụ nữ đê tiện này, cháu mau buông tay, dù nhất định phải đánh chết cô ta!"

"Dì Phượng, dì đừng,"

"Đủ rồi!"

Thình lình có tiếng quát lớn, lập tức ngăn lại cuộc chiến giữa ba người phụ nữ.

Tất cả mọi người đều bị hoảng sợ, bao gồm cả Ôn Đề Nhi.

Rốt cuộc Kiều Diêm Vương đã trở lại!

Mặt Ôn Đề Nhi đầy vui mừng, được cứu rồi!

Xoay người nhìn về phía Kiều Diêm Vương nhà cô, hóa ra anh đã đứng ở phía sau cô, khó trách tại sao vừa nãy tiếng lớn như vậy.

Thật muốn ôm người thân duy nhất của cô một cái, lại không dám đụng tới người anh, hợp tình hợp lý tố cáo,"Chồng, bọn họ bắt nạt em!"

Hồn nhiên không biết, cô lúc này, tóc rối như ổ gà, mặt trái bị đánh sưng đỏ, đầu bù tóc rối cực kỳ giống một thiếu phụ nghèo khổ, thiếu thốn vật chất.

Kiều Thừa Huân thấy bộ dáng cô như vậy, trong lòng có một loại cảm giác không nói nên lời.

Bình Luận (0)
Comment